Lam Nhan biết Lăng Tiêu muốn điều tra Ôn Bích, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện đã lập tức liên hệ với Ôn Bích, nghe thấy giọng nói của cô, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng khi cô ta trở lại Lăng Phủ thì không khí lại hoàn toàn thay đổi.
Những người hầu lần nào cũng nhiệt tình chào hỏi, hiện giờ nhìn thấy cô ta liền tránh né, phòng khách to lớn lập tức không còn bóng người.
Lam Nhan biết đã xảy ra chuyện!
Gô ta lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Ôn Bích, lúc này Bạch quản gia đã dẫn hai vệ sĩ đi tới: “Lam tiểu thư muốn gọi cho ai, nếu là Ôn Bích thì không cần làm điều thừa.”
Lam Nhan buông điện thoại xuống, tức giận nhìn Bạch quản gia: “Bạch quản gia, ông nói vậy là có ý gì, tôi nghe không hiểu.”
Bạch quản gia cười cười: “Dù cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu cũng chẳng sao cả, thiếu gia đang chờ cô ở phòng sách.”
Bạch quản gia nghiêng người nhường đường cho cô †a: “Lam tiểu thư, mời đi!”
Lam Nhan nắm chặt di động, âm trầm nhìn đảo qua gương mặt Bạch quản gia rồi đứng thẳng lưng đi nhanh về phía trước.
Phòng sách này không phải là cái trong phòng ngủ chính, mà là phòng sách lớn của Lăng Phủ, trong đó có rất nhiều sách và đồ cổ tranh chữ, trừ chúng ra còn có một loạt quầy rượu, trên quầy đặt đầy các loại rượu nổi tiếng đến từ các nơi trên thế giới.
Lúc này Lăng Tiêu đang ngồi trên chiếc ghế da bên quầy rượu, ngón tay thon dài nâng ly rượu đỏ, ánh mắt dừng lại trên chất lỏng đỏ tươi, ngũ quan lập thể tuấn mỹ như một tấm poster cung đình hoàn mỹ khí phách, mà Lăng Tiêu chính là vương giả tôn quý anh tuấn nhất trong poster.
Lam Nhan si mê nhìn Lăng Tiêu: “A Tiêu…"
Lam Nhan vừa mở miệng thì Lăng Tiêu đã búng tay, một tờ giấy dính máu rơi xuống dưới chân cô ta: “Xem đi”
Đôi môi của Lăng Tiêu khẽ mở.
Lam Nhan dời tầm mắt từ mặt Lăng Tiêu xuống tờ giấy dưới chân, khi nhìn thấy vết máu đỏ tươi kia thì đáy
mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, mặt cũng trắng bệch.
Cô ta biết rất có thể máu trên tờ giấy này là của Ôn Bích.
Vài giây sau, cô hoang mang nhìn về phía Lăng Tiêu: “Đây là cái gì?”
Lam Nhan đã hạ quyết tâm phủ nhận đến cùng.
Lăng Tiêu uống cạn rượu trong ly, buông cái ly xuống rồi nhìn về phía đồng hồ thạch anh, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt không có một tia cảm xúc: “Tôi chỉ cho. cô năm phút, nếu cô vẫn giữ thái độ này thì không ai cứu được cô.”
Mặt Lam Nhan lại trắng thêm vài phần, cô ta giật giật thân thể căng thẳng, nhặt giấy trên đất lên. Như Lam Nhan đã liệu trước, tờ giấy này là “Thư khai tội” của Ôn Bích.
Nhìn phần “Thư khai tội” này, Lam Nhan lộ ra vẻ mặt khó tin, cảm xúc rất kích động: “Không, Ôn Bích đang nói dối, em chưa từng sai khiến cô ta làm những việc này, cô ta vu oan em, A Tiêu…”
“Đừng để tôi nghe thấy cô kêu tên tôi nữa.”
Đây là lần thứ hai Lăng Tiêu cảnh cáo, không có lần thứ ba.
“A.
Lam Nhan vừa mở miệng đã bị một ánh mắt như tên bắn cố định, làm cô ta trực tiếp nuốt lời bên miệng. xuống, cô biết sự dung túng của Lăng Tiêu đối với mình đã đến cực hạn. Lam Nhan biết Lăng Tiêu chán ghét cái gì, cho nên cô nhất định phải phủi sạch chuyện của Ôn Bích.