Vừa dứt lời, Đường Nguyên Minh đã đóng cửa máy bay lại: “Cất cánh."
Đường Thắng Văn xông lên gầm thét: “Mày muốn đi đâu... Nghịch tử, mày trở lại cho tao."
Cánh máy bay nhanh chóng xoay tròn, máy bay chở Đường Nguyên Minh rời đi.
Đường Thắng Văn đứng trên tầng thượng mà nhìn chiếc máy bay dần dần đi xa với hốc mắt đỏ ngầu, miệng không ngừng lặp lại: “Nghịch tử, nghịch tử..."
…
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn được đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê.
Đêm khuya, Lăng Tiêu lặn lội đường xa chạy tới bệnh viện, Phùng Việt đưa kết quả kiểm tra cho hắn: “Thịnh tiểu thư... Mang thai."
Lăng Tiêu như bị giáng một đòn nặng nề, thân thể cứng lại ở đó.
Giọng nói của Đường Nguyên Minh không ngừng vang lên bên tai hắn:
"Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi."
“Lần thứ hai này cô ấy cứ kêu đau bụng, có thể đã có con của tôi rồi.”
Những lời này không ngừng vang lên trong đầu Lăng Tiêu như từng cây kim nhọn đâm mạnh vào đầu hắn, đầu hắn đau đến mức "Ong ong" kêu lên.
Khi hắn và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau chưa từng muốn có con, cho nên lần nào cũng dùng biện pháp an toàn...
Vì sao Hoàn Hoàn lại mang thai?
Mang thai, đứa nhỏ này... Rốt cuộc là con của ai?
"Boss?" Phùng Việt thấy sắc mặt Lăng Tiêu đặc biệt khó coi thì trong lòng rất bất an.
Chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng Thịnh tiểu thư thật sự không phải của Boss?
"Ra ngoài." Lăng Tiêu rút tấm hình kết quả siêu âm ra rồi lạnh lẽo nói.
Phùng Việt đau lòng nhìn quầng thâm dưới mắt Lăng Tiêu, nhưng lại không dám nói gì mà yên lặng lui ra ngoài.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua kết quả siêu âm rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không yên nên cứ cau mày, sắc mặt tái nhợt, tay cô nắm chặt cái chăn trên người, trông có vẻ rất bất an.
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia đau lòng, đưa tay vuốt thẳng đôi mày chau lại của Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhấc chăn trên người cô lên, tháo từng cái nút áo trước người cô.
Hắn không phát hiện tay của Thịnh Hoàn Hoàn đang từ từ nắm chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn đã tỉnh lại trước khi Lăng Tiêu đến, cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa Phùng Việt và hắn.
Khi Lăng Tiêu nghe thấy cô mang thai thì không có chút vui sướng nào, điều này khiến Thịnh Hoàn Hoàn rất đau lòng.
Quả nhiên hắn không chờ mong đứa bé này đến.
Nhưng khi Lăng Tiêu đưa tay vuốt đôi mày nhíu chặt của cô thì sự chua xót đó lại biến mất.
Nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hắn xốc chăn trên người cô lên, tháo từng cái nút rồi vén áo của cô ra.
Sự lạnh lẽo trên người tràn vào trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn.
Cô mở hai ra nhìn người đàn ông trước mắt, đáy mắt có tủi thân, có thất vọng, có bi ai mãnh liệt.
Lăng Tiêu không chạm vào cô mà chỉ nhìn dấu vết trên người cô, ánh mắt lạnh như băng dần dần xuất hiện từng vệt đỏ tươi, gương mặt anh tuấn căng chặt trông rất đáng sợ.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, hắn nhất định để bụng, nếu không tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy.
Đúng vậy, có người đàn ông nào không để bụng chứ?
Lăng Tiêu không phát hiện cô tỉnh, mà Thịnh Hoàn Hoàn lại lựa chọn nhắm mắt lại, thời khắc này nước mắt không kiềm được mà chảy xuống khóe mi.