Sau đó An Niên xảy ra tai nạn, lần đó cậu ta hít nhiều quá, lúc ấy Thiên Vũ còn ở trong xe, trơ mắt nhìn An Niên chết đi, sau này không nói chuyện được nữa.
Chuyện này làm Lăng Tiêu rất tự trách, nếu hắn sớm phát hiện thì Thiên Vũ sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, An Niên cũng sẽ không xảy ra tai nạn.
Lăng Tiêu lại hỏi lần nữa: “Con nói thật với ba, Lam Nhan thật sự không đánh conn sao?"
Lăng Thiên Vũ kiên định lắc đầu: “Ngày nào mẹ cũng bề. bộn nhiều việc, phần lớn thời gian không có ở nhà."
Lăng Thiên Vũ hận Lam Nhan, nhưng cậu biết nếu nói ra thì kết cục của Lam Nhan sẽ rất thảm, đó là mẹ của cậu, cho dù hận, nhưng cậu cũng không hy vọng cô ta bị Lăng Tiêu tra tấn.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ hồi lâu, cuối cùng vươn tay xoa đầu cậu: “Ngủ đi, ba sẽ ở trong này với con."
Sau khi Lăng Thiên Vũ ngủ rồi thì Lăng Tiêu trở về phòng. Đêm nay hẳn thật sự rất phiền não, rót ly rượu uống vài hớp, tiếp theo lại rót một ly, nhưng trong ngực vẫn đau âm ỉ.
Cảnh tượng lúc An Niên chết không ngừng hiện lên trong đầu Lăng Tiêu, cậu takéo tay hắn mà không ngừng trăn trối, nói nhiều nhất chính là "Thay em chăm chóc tốt cho mẹ con Lam Nhan'.
Sau khi An Niên ra đi, mẹ con Lam Nhan đi theo hẳn trở về Hải thành. Lam Nhan hứa với hắn sẽ ở vậy vì An Niên, đời này không tìm người đàn ông khác, vì thế Lăng Tiêu cho cô ta tiến vào truyền thông Thiên Vũ, cho cô ta tài nguyên tốt nhất, ra sức nâng cô ta thành sao hạng A.
Những điều này bị dồn nén trong lòng quá lâu, chưa bao giờ kể ra với người nào, thời gian càng lâu lại càng ngày càng nặng nề, đồn ép hẳn không thở nổi.
Lăng Tiêu uống cả một chai rượu, sau đó năm bẹp xuống chiếc giường lớn, đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ, có lẽ bởi vì tâm tình không tốt nên đột nhiên cảm thấy bên người trống trải quá.
Trước kia đưa tay là có thể kéo Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, hiện tại vươn tay chỉ có thể ôm một cái gối.
Lăng Tiêu vừa muốn lấy di động qua thì nó lại vang lên, đã hơn nửa đêm nên hẳn giật mình. Cầm điện thoại lên liền thấy tên của Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện trên màn ảnh, Lăng Tiêu
cau mày lại, không chút do dự bấm nghe.
"Con heo tự đại nhà anh." Vừa bấm nút nghe đã nghe thấy tiếng mắng của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm di động, hẳn hoài nghỉ có phải Thịnh Hoàn Hoàn gọi lộn số hay không, bởi vì cho cô một trăm lá gan cũng không dám mắng hẳn như vậy.
"Anh là con heo mọi lạnh lùng vô tình bạc tình bạc nghĩa."
Lăng Tiêu nghe thấy câu này thì trong lòng xuất hiện dự cảm xấu, hẳn nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô đang mắng ai?"
"Thịnh Hoàn Hoàn này đang mắng anh đó, đồ con heo."
Nói xong, cô còn học tiếng heo kêu hai tiếng.
Lăng Tiêu đỡ trán, rốt cuộc cô gái này đã uống bao nhiêu?
Lăng Tiêu không muốn so đo với con ma men, đang định cúp máy thì giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn trở nên rất tội nghiệp: “Tại sao lại ly hôn, tại sao lại đuổi tôi đi…"
Thịnh Hoàn Hoàn ôm di động khóc rống.
Tay Lăng Tiêu cứng lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô uống say."
"Ừm, ta uống say, băng không sao lại nghe thấy giọng của
Lăng Tiêu, tôi với anh ta đã ly hôn, tại sao anh ta lại ở trên giường, sao mặt láng quá vậy, còn có râu."
Lăng Tiêu: “. Con ma men ngu ngốc.
"“Ưm, đừng có cọ tôi, râu của anh đâm đau quá à… Đừng chạm vào ngực tôi, đáng ghét… Sao còn sờ… Rất đau đó…
Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, trên giường cô có đàn ông?”
Đầu bên kia di động "Ưm" một tiếng, cuộc gọi đột nhiên bị cắt ngang.
Lăng Tiêu lập tức gọi lại, vang lên vài tiếng mới có người nghe máy, không phải giọng của Thịnh Hoàn Hoàn, mà là một người phụ nữ khác: “Alo, tìm ai dợ?"
Nghe giọng điệu kia thì cũng là một con ma men, Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy lửa giận phừng phừng: “Cô là ai, bảo Thịnh Hoàn Hoàn nghe điện thoại, ngay lập tức."