Hiển nhiên Lăng Tiêu không cảm thấy đây là bí mật không thể cho ai biết, buột miệng thốt ra: “Cô ta muốn trở thành người phát ngôn cho hãng di động của Lăng thị, tôi nói chỉ cần cô ta có thể bước vào top3 thì vị trí này là của cô ta.”
Dưới trướng Lăng thị có một thương hiệu di động, thương hiệu này rất được giới trẻ trong nước yêu thích, danh tiếng đi song song với doanh số, nếu Lam Nhan có thể giành được vị trí người phát ngôn thì giá trị con người sẽ tăng lên sao hạng A.
Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc: “Vì sao không trực tiếp từ chối cô ta?”
Tuy rằng thực lực của Lam Nhan không tồi, nhưng đây là cuộc thi quốc tế, có thể tiến vào trận chung kết đã là may mắn, muốn vào top3 thì trừ phi cô ta bật buff.
Lăng Tiêu không muốn giao vị trí này cho cô ta, muốn cô ta biết khó mà lui, không ngờ Lam Nhan rất can đảm, thật sự tiến vào đoàn xe.
Đây mới là điều làm Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc, cô cho rằng hắn sẽ đáp ứng hết mọi yêu cầu của Lam Nhan.
Lăng Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thức thời ngừng lại.
Nhưng Lam Nhan rất thông minh, lấy độ hot lúc này của cô ta thì chỉ cần tiến vào trận chung kết là đủ rồi, đến lúc đó sẽ thu hoạch được cả độ nổi tiếng và danh vọng. Dù sao rất hiếm khi nhìn thấy minh tinh có thể tiến vào trận chung kết, huống chi còn là một nữ minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng: “Nhà cũ có đông người không? Lần đầu tiên tôi qua, có phải nên biếu chút quà cho họ không?”
Lăng Tiêu không quay đầu lại: “Không cần.”
Lúc đi đến nhà cũ thì sắc trời đã tối, trong nhà rất náo nhiệt, Thịnh Hoàn Hoàn thấy vài gương mặt quen thuộc, những người còn lại đều rất xa lạ. Mấu chốt là trên bàn đặt thật nhiều quà.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu bên cạnh: “Hôm nay là ngày gì vậy?”
Sao bảo không cần mua quà?
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Hình như là bạn gái Lăng Phi chính thức gặp người lớn.”
“Cái gì?”
Bạn gái của Lăng Phi không phải là Lam Tiếu sao?
Đương nhiên, đây không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ lần đầu tiên nhà gái tới nhà trai thăm hỏi, là anh hai chị dâu của Lăng Phi, cô phải phát bao lì xì cho người ta!
Nhưng trên người cô căn bản không mang tiền mặt.
“Trên người anh có tiền mặt không?”
“Thẻ ngân hàng tính không?” Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức khóc không ra nước mắt: “Thật là mất mặt chết được.”
Đáng lẽ cô nên gọi điện thoại trao đổi với Lăng lão phu nhân trước!
Lúc này người hầu phát hiện bọn họ, vui mừng hô to: “Tiêu thiếu gia và thiếu phu nhân tới rồi.”
Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy từng gương mặt tươi cười, có vui mừng, có a dua, còn có châm chọc, chỉ có một người không cười mà bình tĩnh ngồi trên xe lăn.
Ông lão này chính là Lăng lão gia tử bị Lăng Tiêu chọc tức sinh bệnh, chỉ có thể ngồi trên xe lăn sống hết phần đời còn lại!
“Ông nội.” Thịnh Hoàn Hoàn khom người chào lão gia tử.
Lăng lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Đã mấy giờ rồi, mọi người đều đang đợi các người, lần sau còn như vậy thì dứt khoát đừng tới.”
Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không ngờ lần đầu tiên gặp mặt đã bị Lăng lão gia tử ra oai phủ đầu như vậy, đồng thời cũng nhìn ra quan hệ giữa Lăng Tiêu và Lăng lão gia tử thật sự rất tệ.
Lăng Tiêu không nói gì, lập tức đi vào bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với lão gia tử: “Xin lỗi ông nội, lần sau tụi con sẽ chú ý, thật xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.”
Lăng lão gia tử mềm cứng không ăn, những người khác cười thực xấu hổ.
Lúc này giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ bên trong: “Thịnh Hoàn Hoàn, lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn lại cúi cúi người, vội vàng bước nhanh về hướng Lăng Tiêu.
Đây mà tới làm khách cái gì, rõ ràng chính là tra tấn!
Những người này như hận không thể xé cô ra, xem ra quan hệ của Lăng Tiêu với họ rất tệ.
Lăng Tiêu đã ngồi xuống bàn cơm, đó là vị trí gia chủ, vốn nên là Lăng lão gia tử ngồi, nhưng lúc này không ai có ý kiến.
“Là Tiêu Nhi và Hoàn Hoàn đã trở lại sao?” Lăng lão thái thái nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu thì đi từ phòng bếp ra, bà vừa xuất hiện thì bầu không khí khẩn trương lập tức dịu lại.
Mẹ của Lăng Phi - Quách Ngọc Trân lập tức tiến lên: “Đúng vậy thưa mẹ, là Tiêu Nhi và Hoàn Hoàn đã trở lại, còn có Thiên Vũ.”
Câu nói kế tiếp của Lăng lão thái thái làm người ta dở khóc dở cười: “Hôm nay Tiêu Nhi tới thật sớm, cuối cùng cũng không để mọi người phải chờ.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Khó trách mọi người đều tràn ngập địch ý với cô, vậy ra đều là Lăng Tiêu thiếu nợ, tích luỹ oán giận!
Sau đó lại nghe thấy Lăng lão thái thái nói: “Hoàn Hoàn, đều là công lao của con.”
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả, nhưng cô biết lão thái thái có ý tốt: “Bà nội, kỳ thật hôm nay là Lăng Tiêu nói muốn tới sớm một chút, bởi vì hôm nay là ngày quan trọng của Lăng Phi.”
Lăng Phi vốn rất sùng bái Lăng Tiêu, cũng khá thân với hắn (Lăng Phi tự cho là vậy), lúc này nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói thế thì vừa mừng vừa sợ: “Anh hai, em biết trong lòng anh có em mà.”
Nói xong, Lăng Phi nhiệt tình lao về hướng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu: “Cút!”
Lăng Phi: “Dạ.”
Lăng Phi xoay người kéo Lam Tiếu qua ngồi bên cạnh Lăng Tiêu.
Kỳ thật Lam Tiếu rất xem thường bộ dạng nham nhở của Lăng Phi, đặc biệt ở trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, không nghe thấy câu “Cút” kia của Lăng Tiêu sao? Không thể có chút khí phách à?
“Thằng bé dở hơi này.” Lăng lão thái thái bất đắc dĩ lắc đầu vì Lăng Phi, sau đó đưa tay về hướng Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, để bà cố ôm một chút nào.”
Lăng Thiên Vũ nhíu chặt mày, duỗi tay nhỏ về hướng Lăng lão thái thái, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Lão thái thái khoa trương nói: “Ai nha, Thiên Vũ nặng lên rồi, bà cố sắp ôm không nổi nữa.”
Bác gái cả Tôn Tư Cương cười nói: “Đúng là vậy rồi, một thời gian không gặp, Thiên Vũ đã cao lên không ít.”
Quách Ngọc Trân cũng nói: “Con thấy Thiên Vũ cao đấy, tương lai nhất định ngang với A Tiêu.”
“Chắc chắn rồi.” Lão thái thái hôn một cái lên mặt Lăng Thiên Vũ, sau đó mới nói với mọi người: “Người đã đến đông đủ, mọi người đều ngồi xuống đi!”
Nói xong, bà cảnh cáo liếc nhìn Lăng lão gia tử một cái.
Sắc mặt Lăng lão gia tử càng đen, lúc này cháu trưởng là Lăng Hàn đứng lên, đi đến phía sau lão gia tử: “Ông nội, con đẩy ông qua đó!”
Lăng lão gia tử đau lòng vỗ vỗ tay Lăng Hàn: “Cũng chỉ có con là quan tâm ông nội, không giống người nào đó...”
Đáng tiếc vị trí ông ta để lại cho A Hàn bị thằng vô ơn nào đó cướp đi, mỗi khi nhớ đến ông ta đều rất hận!
Lăng Hàn cười cười ôn hòa: “Ông nội, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, hôm nay là ngày lành, ông nên vui vẻ mới đúng.”
Lăng lão gia tử thở dài: “Nhìn thấy gương mặt kia, sao ông vui vẻ nổi?”
Diện mạo của Lăng Tiêu rất giống An Lan, cho nên Lăng lão gia tử luôn không thích đứa cháu Lăng Tiêu này, còn đặc biệt thiên vị cháu trưởng là Lăng Hàn, có thứ tốt gì cũng muốn để lại cho gã, mà Lăng Tiêu chỉ có hai bàn tay trắng.
Nhưng Lăng Tiêu rất tranh đua, dựa vào bản lĩnh của mình mà giành lại từng thứ từng thứ hắn muốn.
Ngón tay Lăng Hàn bỗng buộc chặt, khóe miệng hơi nhếch lên trên: “Ông nội, về sau đừng nói những lời tức giận này nữa, bị bà nội nghe thấy lại giận ông.”