Bạch Sương chân tay luống cuống nhìn về phía Trần
Phi Phỉ: “Phỉ Phỉ, làm sao bây giờ?”
Bạch Sương là chó cậy thế chủ, lúc này đương nhiên kẹp chặt cái đuôi làm người, sợ không cẩn thận một cái sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, Lam Tiếu chính là vết xe đổ.
Trần Phỉ Phỉ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên ung dung như vậy thì trong lòng rất nghi hoặc, trên tay cô thực sự có ghi chép trên mạng của mình sao?
Mặc kệ thế nào, lúc này cô ta tuyệt đối không thể nhận thua, vì thế Trần Phỉ Phỉ hất mặt lên, lớn tiếng nói: “Sợ cái gì, tôi không làm chuyện trái với lương tâm, tôi đi với cảnh sát là được.”
Nói xong, Trần Phỉ Phỉ đứng lên, đi về hướng cảnh sát.
Bạch Sương do dự một lát, sau đó cũng đi theo.
Trần Do Mỹ lập tức nói: “Chị họ, em sẽ liên hệ với chú.”
Ngụ ý là bảo Trần Phỉ Phỉ yên tâm, cô và Trân Văn Huy sẽ nghĩ cách dùng mối quan hệ, mau chóng giúp cô ta ra khỏi cục cảnh sát.
Trần Phỉ Phỉ gật đầu, tự nhiên hào phóng mà nói: “Nói cho ba chị là đừng lo lắng, rất nhanh chị sẽ trở về.
Hiên ngang như thế cứ như thật sự chưa làm cái gì.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức vạch trần trò xiếc của họ: “Chỉ sợ trong thời gian ngắn cô đi ra không được, bảo ba cô đừng uổng công phí sức, nếu cô còn muốn tham gia thi đấu thì nên nghĩ cách làm sao bình ổn lửa giận trong lòng tôi, có lẽ tôi sẽ suy xét huỷ việc báo án.”
Mặt Trần Phỉ Phỉ trầm xuống: “Tôi không sợ cô, có chiêu gì thì cứ việc dùng ra đi.”
Lời này cứ như Thịnh Hoàn Hoàn dùng thủ đoạn gài bãy cô ta, lấy thế hiếp người.
Thịnh Hoàn Hoàn cười như không cười mà cong cong khóe môi: “Được thôi, hy vọng cô đừng hối hận.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lấy di động ra, đăng một 'Weibo mới.
Nụ cười này của Thịnh Hoàn Hoàn làm Trần Phỉ Phỉ cảm thấy rất bất an nóng nảy: “Cô muốn làm gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cười không đáp, còn tức chết người không đền mạng mà nháy mắt với cô ta: “Cô đoán xem.”
Cảnh sát đã chờ hết kiên nhấn, lập tức lạnh lùng nói với Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương: “Được rồi, đi nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian của chúng tôi.”
“Phỉ Phỉ?” Lý Vệ Lâm liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi lo lắng đi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, nói khế với Đường Nguyên Minh: “Em thấy hình như Lý Vệ Lâm có ý với Trần Phi Phi, anh ta có vì thế mà thất hứa không?”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng, dù sao Lý Vệ Lâm cũng là người mà Đường Nguyên Minh muốn.
Đường Nguyên Minh hơi nhếch khóe miệng lên: “Nếu anh ta là loại người này thì không xứng tiến vào đoàn đội”
Lăng Tiêu nhìn đôi nam nữ đang châu đầu ghé tai cách đó không xa, sắc mặt trở nên lạnh như băng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn sải bước chân thon dài như một con báo săn đi về hướng cánh cửa.
Đường Dật và Diệp Sâm cũng lần lượt đứng lên.
Nhìn Lăng Tiêu rời đi, mọi người cảm thấy áp lực trong lòng đang từ từ buông lỏng, cảm giác bó tay bó chân này thật sự quá nghẹt thở.
'Trên người Lăng Tiêu có một loại khí thế sinh ra đã có sẵn, làm người ta cảm thấy vô cùng áp lực, không dám làm càn trước mặt hắn.
Hắn vừa tới thì mọi người đều không dám thở mạnh. Hiện giờ hắn rời đi, họ đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng cảm thấy may mắn Lăng Tiêu bỏ đi, cho nên hắn sẽ không biết kế tiếp cô muốn tổ chức party độc thân.
“Lăng tổng đi sớm thế?” Đúng lúc này, giọng của Đường Nguyên Minh vang lên trong phòng: “Hoàn Hoàn có đặt một phòng ở cách vách, chúc mừng cô ấy khôi phục độc thân, Lăng tổng muốn ở lại uống vài ly không?”
Bóng dáng thon dài cao ngạo của Lăng Tiêu ngừng trước cửa, mọi người lại cảm thấy căng thẳng, không dám thở mạnh một cái.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn giật giật, hận không thể bóp chết Đường Nguyên Minh.
Đang êm đẹp, anh lắm miệng làm gì!!!