Thịnh phu nhân rất tò mò, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn có cách gì làm những cổ đông và cao tầng kia câm miệng, đồng ý cho cô ngồi lên vị trí giám đốc.
Thịnh Hoàn Hoàn đặt tay lên mu bàn tay Thịnh phu nhân, trịnh trọng hứa hẹn: “Mẹ, mẹ yên tâm, lần này con sẽ không làm mẹ và ba thất vọng nữa, hiện tại mẹ bảo người gửi tất cả dự án của công ty cho con đi.”
Lăng Tiêu nói rút liền rút, không bàn giao lại cái gì cả, Thịnh Hoàn Hoàn phải tìm hiểu những dự án mà công ty đang tiến hành và đang bàn bạc trong thời gian ngắn nhất.
Lúc này di động của Thịnh phu nhân lại vang lên, là cổ đông công ty gọi tới, bà nặng nề nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ phải đến công ty một chuyến, nếu không họ sẽ đến nhà gây rối.”
Đôi mắt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống: “Mẹ nói với họ, hai ngày sau con nhất định sẽ cho họ một lời giải thích.”
Hai ngày sau, thân phận của Tích Nhi sẽ được xác minh, đến lúc đó chuyện giữa cô và Lăng Tiêu cũng nên có một kết quả, là chấm dứt hay tiếp tục, quyền lựa chọn vẫn nằm trên tay hắn.
Thịnh phu nhân nhìn đứa con gái trước mắt, bà không nhìn ra biến hóa nào trên người cô, nhưng lại cảm thấy có gì đó rất khác, khí thế cả người đều thay đổi.
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn rất tản mạn, tùy tính, hiện tại trên người lại có thêm vẻ cứng cỏi và cứng rắn.
Thịnh phu nhân bỗng rất chờ mong biện pháp mà Thịnh Hoàn Hoàn nói đến, không biết cô có thật sự mang đến bất ngờ cho bà không.
Trước khi đi, Thịnh Hoàn Hoàn dặn dò Thịnh phu nhân dẫn thêm mấy vệ sĩ.
Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi điện thoại cho Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, hiện tại em cần chị trợ giúp.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói sơ lược những chuyện xảy ra cho Nam Tầm nghe, sau đó nhờ cô ấy trợ giúp, cô rất cần kỹ thuật hacker của Nam Tầm.
Buổi chiều, một đám vệ sĩ xuất hiện ngoài cửa lớn Thịnh gia, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhận được điện thoại Mộ Tư dùng số lạ gọi tới.
“Hoàn Hoàn, anh đang ở ngoài cửa, chúng ta nói chuyện đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến ban công, thấy Mộ Tư ôn hòa đứng ngoài cửa với dáng vẻ cô quen thuộc nhất kia, quần tây đen sơ mi trắng, như một khối ngọc sạch sẽ ôn hòa lại mang theo chút lạnh lẽo.
Nhưng cô sớm đã lĩnh giáo qua người đàn ông này vô tình đến mức nào!
Lúc cô đi ra ban công, Mộ Tư cũng đã phát hiện, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô: “Hoàn Hoàn, mở cửa, anh đã biết chuyện Lăng Tiêu rút khỏi Thịnh Thế, anh có thể giúp em.”
Thịnh Hoàn Hoàn không đáp, Mộ Tư lại nói: “Anh biết em hận anh, anh không cầu xin em tha thứ, chỉ hy vọng có thể làm chút gì cho em và bác gái, đây là anh nợ mọi người.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhấp môi, sau một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng: “Mộ Tư, còn nhớ ngày hôn lễ không lâu trước đây của chúng ta không? Cũng trong sân này, đó là lúc tôi cần anh nhất.”
Nhưng anh lại quay đầu đi mất, chỉ để lại một bóng dáng lạnh lẽo vô tình cho tôi.
Mộ Tư xuyên qua cửa sắt nhìn vào cái sân sạch sẽ, hồi tưởng lại cảnh tượng náo nhiệt ngày đó, tiếng cười nói vui vẻ như còn ở bên tai, ở căn phòng Thịnh Hoàn Hoàn đang đứng có một cô dâu xinh đẹp đang chờ anh tới cưới.
Hiện giờ, cái sân này sớm không còn không khí náo nhiệt của ngày xưa, nó trở nên rất quạnh quẽ, gốc cây ngọn cỏ trong đó vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, nhưng tất cả đều thay đổi.
Mộ Tư nắm chặt song sắt cửa, mu bàn tay lộ ra gân xanh, trong lòng như có thanh đao đang lăng trì, đau đến anh thở không nổi: “Hoàn Hoàn...”
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nhớ tới cảnh tượng ngày đó, cô dời mắt đi: “Anh đi đi, dẫn người của anh đi hết đi, tôi không cần anh giúp, vĩnh viễn cũng không cần.”
Khi cô cần anh ta nhất, anh ta cho cô một đòn chí mạng, khiến cả đời cô cũng khó quên! Hiện giờ cô sớm đã không còn cần anh.
Không để Mộ Tư có cơ hội nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn quả quyết tắt máy, rời khỏi ban công trở về phòng, mở máy tính ra tiếp tục xem tư liệu công ty gửi đến.
Mộ Tư đứng yên ngoài cửa sắt thật lâu, quá khứ của anh ta và Thịnh Hoàn Hoàn hiện lên từng màn trước mắt như điện ảnh, cơn đau trong tim càng mãnh liệt.
Những vệ sĩ bên cạnh Mộ Tư chưa bao giờ nhìn thấy Boss nản lòng như vậy. Trong mắt bọn họ, Mộ Tư luôn ôn hòa như ngọc, cơ trí thản nhiên, kiến thức rộng rãi. Mà người đàn ông trước mắt lại đang bị cô đơn vây quanh, một thân hiu quạnh!
Qua thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới nhận được tin nhắn do Mộ Tư gửi đến: “Anh về công ty, ngày mai lại đến thăm em, nếu em muốn ra cửa thì mang theo Trữ Viễn, đừng lấy tánh mạng của mình và bác gái ra đùa giỡn.”
Mộ Tư đi rồi, lại để lại vệ sĩ ngoài cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn không cho họ tiến vào, họ liền canh giữ ở ngoài Thịnh gia, đuổi cũng không đi, cô cũng không để ý tới.
Chạng vạng, Thịnh phu nhân đã trở lại, sắc mặt còn khá ôn hòa, Thịnh Hoàn Hoàn biết bà thuyết phục được các cổ đông cho mình thêm hai ngày.
“Hai ngày đủ không?”
Hai ngày quá ngắn, Thịnh phu nhân lo thời gian không đủ, muốn tranh thủ thêm mấy ngày cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đủ rồi.”
Dự án của công ty không phải nhiều, chỉ có mấy cái lớn, nếu cô không tiêu hóa được thì dù cho thêm mấy ngày cũng không làm nên chuyện gì.
Trên thực tế, trong một ngày cô đã hiểu đại khái được tình hình hoạt động của công ty, chức vị và phạm vi quản lý của các cao tầng.
Đêm khuya, Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường, trong đầu không khỏi nhớ tới hình ảnh buổi sáng hôm nay mình bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia.
Cả ngày hôm đó, phía Lăng gia không có tin tức nào, Lăng Tiêu cũng không phái người đến Thịnh gia bảo vệ bọn họ, xem ra lần này cô và Lăng Tiêu khó có thể trở lại được!
….
Vợ chồng Lăng Hoa Thanh dọn ra khỏi nhà cũ, đến ở một căn biệt thự lưng chừng núi do Lăng Tiêu mua, nơi này thực yên lặng, không khí cũng tốt, thể hiện được thân phận.
Đêm nay có một người quen cũ đến biệt thự chơi.
Lăng Hoa Thanh nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, lập tức nhớ tới thân phận của ông ta, nhếch môi cười nói: “Chu Tín, anh không ở bên cạnh Thịnh Xán, chạy tới chỗ tôi làm gì?”
Chu Tín, hiện giờ là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Thịnh Thế.
Chu Tín trầm giọng mà nói: “Thế sự thật là biến ảo vô thường, năm đó nếu anh không vào tù thì hiện giờ cả Thịnh Thế đều là của anh, đáng tiếc ý trời trêu người!”
Lăng Hoa Thanh cười nhạt không nói gì, chờ Chu Tín tiếp tục nói.
“Ai mà ngờ được con trai anh lại cưới con gái của Thịnh Xán làm vợ, còn thay ông ta xử lý nghiệp vụ của Thịnh Thế, thật là châm chọc.”
Lăng Hoa Thanh bưng ly trà trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm: “Anh đến châm chọc tôi?”
Chu Tín lắc đầu: “Tôi tới là muốn xác định một điều.”
“Chuyện gì?”
Chu Tín nói: “Hôm nay Lăng Tiêu rút khỏi Thịnh Thế, cấp dưới của cậu ta tuyên bố sau này sẽ không hỏi đến mọi công việc của Thịnh Thế, buổi sáng hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn cũng dọn ra khỏi Lăng gia, tôi tới là muốn hỏi anh để xác định thái độ của Lăng Tiêu.”
Khóe miệng Lăng Hoa Thanh lại nhếch lên một cái: “Thế nào, anh muốn quyền hành của Thịnh Thế?”
Chu Tín không giấu giếm, rất đường đường chính chính mà nói: “Hiện giờ Thịnh Xán ngã xuống, Trần Văn Hưng vào tù, Trần Văn Huy lại bị cách chức, Thịnh Thế không thể rơi vào tay hai người đàn bà chẳng hiểu cái gì được.”