Thịnh Hoàn Hoàn không để khúc nhạc đệm ở bệnh viện trong lòng.
Thời gian đã rất gấp, lúc Thịnh Hoàn Hoàn chạy tới sân đấu thì người của Vũ Yến đang trông mòn con mắt ở ngoài cửa lớn, trận thi đấu hôm nay rất quan trọng, vắng mặt sẽ bị hủy bỏ tư cách thi chung kết.
Thắng gấp gấp dừng lại trước mặt bọn người Lăng Kha.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xuống xe rồi ném chìa khoá cho Mao Tuấn: “Đậu xe giúp tôi đi."
Mao Tuấn: “Được."
Lăng Kha vội vàng lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn chạy đi, vừa chạy vừa chỉ trích: “Sao giờ cậu mới đến, Lý đội và Cao đội sắp khóc đến nơi rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn hơi áy náy: “Thật có lỗi, đã đến trễ rồi."
Nhưng khi đi vào thì Cao Dương và Lý Hưng Hoài không có phàn nàn câu nào mà thúc giục Thịnh Hoàn Hoàn mau thay đồ thi đấu vào, rất nhanh đã đến phiên tổ của cô ra sân.
Khi đi ra từ phòng thay đồ, cuộc tranh tài bên ngoài đã tiến vào thời khắc khí thế hừng hực, toàn trường đều đang reo hò gọi tên của Kim Thần.
Kim Thần đang dẫn đầu đã đổi mới kỷ lục do Lý Tinh Vũ lập nên, khiến người xem toàn trường vang lên tiếng thét chói tai và vỗ tay, giọng nói kích động của MC xuyên qua microphone truyền khắp cả sân, khiến bầu không khí càng nhiệt liệt nóng rực lên.
Lăng Kha "Chậc chậc" một tiếng: “Không hổ là Kim Thần, quán quân năm nay chắc là anh ta rồi."
Lý Hưng Hoài cũng nói: “Kim Thần thật sự là nổi trội nhất."
Cao Dương vỗ nhẹ vai ông: “Rốt cục kỷ lục của Tinh Vũ cũng bị người ta đánh vỡ, chứng tỏ tốc độ của Hoa Hạ càng lúc càng nhanh, đây là chuyện đáng mừng."
Lý Hưng Hoài gật đầu: “Đúng vậy, hậu sinh khả uý."
Lúc này thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lý Hưng Hoài không muốn tạo áp lực quá lớn cho cô nên nói: “Đối thủ của chúng ta không phải Kim Thần, vẫn là câu nói kia, cố hết sức là được."
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Đối thủ của tôi không phải Kim Thần, mà là chính tôi."
Lý Hưng Hoài rất vui mừng: “Cô có thể nghĩ như vậy rất tốt, chúng ta lên đi! Giờ đến phiên tổ của Triệu Giai Ca."
Lần này Triệu Giai Ca đụng phải Sơ Tình và Trần Phỉ Phỉ.
Hôm qua cô ta miễn cưỡng thắng được Vu Quang, cộng thêm ban tổ chức muốn tạo thế cho cô ta nên phát bài « mộng » chủ lực trong album làm trong một ngày cô ta đã tăng lên tận hai trăm vạn fan hâm mộ, album cũng bán rất chạy.
Nếu như lần này cô ta có thể thắng được Sơ Tình thì danh tiếng sẽ xông lên sao hạng A, cực kỳ hot.
"Cố lên." Bọn người Lý Hưng Hoài và Cao Dương tiến lên động viên cho Triệu Giai Ca.
Triệu Giai Ca cười nói cảm ơn, sau đó lại nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm đồng đội, cô không muốn nói gì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi không có gì để nói, a, bài hát của cô rất êm tai."
Triệu Giai Ca cười lạnh, bước mấy bước đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi nói khẽ với cô: “Cho nên rốt cuộc làm sao cô được phong làm tiểu thư đứng đầu vậy? Sắc đẹp? Hay là tài hoa?"
Sau chuyện đêm qua, Triệu Giai Ca đã đố kị và hận Thịnh Hoàn Hoàn tới đỉnh điểm.
Thứ mà Thịnh Hoàn Hoàn dễ dàng có được mà cô ta dù cố gắng thế nào cũng vẫn không chiếm được.
Địa vị cũng thế, đàn ông cũng vậy.
Hỏi sao cô ta có thể không hận?
Thịnh Hoàn Hoàn dò xét Triệu Giai Ca từ trên xuống dưới, bình chân như vại nói: “Cô có nghĩ đến vì sao mình cứ canh cánh trong lòng với xưng hô này không? Nói cho cùng cũng do cô không có mà thôi."
Sắc mặt Triệu Giai Ca lập tức tái xanh, Thịnh Hoàn Hoàn đang châm chọc dáng vẻ và tài hoa của cô ta không bằng mình.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn đưa mắt nhìn vào sân thi đấu rộng lớn: “Nếu cô lấy được quán quân cuộc thi lần này thì xưng hô đó nhất định thuộc về cô."
"Nói khoác không biết ngượng." Triệu Giai Ca hừ lạnh: “Tôi không cần đoạt giải quán quân, chỉ cần đánh bại cô là có thể, rất nhanh chúng tôi sẽ có một trận chiến, tôi sẽ đánh bại cô trước mặt cả nước."