Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không cảm xúc nói với hắn: “Nghe không hiểu sao, vậy tôi lặp lại lần nữa, chúng ta đã kết thúc."
Khi cô lặp lại rằng đứa nhỏ là của hắn mà hắn vẫn kiên định muốn cô bỏ nó thì quan hệ của họ đã kết thúc.
Vẻ u ám trên mặt Lăng Tiêu kết thành băng sương, trong mắt hắn có đắng chát cũng có thất vọng: “Thịnh Hoàn Hoàn, em hỏi tôi có yêu em hay không, vậy em có từng hỏi bản thân có yêu tôi không? Em có từng thật lòng thật dạ với tôi, dù chỉ là một chút không?"
Nếu không vì sao sau khi họ đã thể hiện tình ý với nhau mà cô còn có thể dễ dàng nói buông xuống liền buông xuống như thế?
"Trước kia tôi cảm thấy tôi yêu anh nên khi biết đứa nhỏ này tồn tại, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ nó." Thịnh Hoàn Hoàn giật giật khóe miệng, nụ cười có chút lạnh nhạt: “Nhưng tối hôm qua anh đã khiến tôi thấy rõ lòng mình, kỳ thật chúng ta đều tám lạng nửa cân, không ai thật lòng và tin tưởng đối phương cả."
"Lăng Tiêu, sở dĩ tôi dễ dàng tha thứ cho anh chủ yếu không phải vì tôi thích anh bao nhiêu, mà vì anh là người đàn ông đầu tiên của tôi. Tôi luôn hi vọng hôn nhân của tôi có thể chung thủy như một, mà chưa hề nghiêm túc cân nhắc rốt cuộc chúng ta có thích hợp với nhau không."
Tia sáng yếu ớt còn lại trong mắt Lăng Tiêu bị mỗi câu mỗi chữ của Thịnh Hoàn Hoàn làm ảm đạm đi: “Cho nên không phải do em nhất thời xúc động, mà đã suy nghĩ kỹ rồi mới lựa chọn?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đúng, anh và tôi đều không phải nhất định phải có nhau, nếu anh đã không chấp nhận tôi của hiện tại, tôi cũng không thể tha thứ anh không tin tưởng tôi, vậy cần gì phải tra tấn nhau đến chết?"
Không phải nhất định phải có nhau!
A, cô nói chuyện thật là nhẹ nhàng.
Nếu hắn không yêu cô thì cần gì phải làm mình hèn mọn chật vật như vậy?
Kết quả lại bị cô bỏ!
Lăng Tiêu trầm mặc thật lâu, cuối cùng khàn khàn mở miệng: “Thịnh Hoàn Hoàn cô hãy kỹ cho kỹ là cô bỏ tôi, không phải tôi phụ cô."
Lăng Tiêu bỏ đi để lại Thịnh Hoàn Hoàn một mình đối mặt với căn phòng u tối.
Trong bóng tối, khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn từ từ nhếch lên, tự hỏi lại như tự giễu: “Rốt cuộc là tôi bỏ anh hay là anh phụ tôi?"
Lăng Tiêu, hai chúng ta đều rất bạc tình!
Khi đi ra khỏi phòng, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến phòng Karaoke của bọn Nam Tầm, vừa đẩy cửa đi vào liền phát hiện bầu không khí trong đó không đúng.
Rất nhanh cô đã tìm ra nguyên nhân.
Trong một loạt gương mặt quen thuộc, cô nhìn thấy Lăng Tiêu và Vương Vận Thi ngồi ở bên trong.
Thì ra là thế, khó trách bầu không khí lại căng thẳng như vậy.
"Hoàn Hoàn." Lăng Kha tiến lên đón Thịnh Hoàn Hoàn, trông cô ấy có vẻ rất tức giận.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với cô ấy rồi lôi kéo cô đi đến bên cạnh Nam Tầm, điềm nhiên như không có việc gì mà chuyện trò vui vẻ với đám bạn tốt.
Rất nhanh bầu không khí lại sinh động lên, Lăng Kha thấy trên tay Thịnh Hoàn Hoàn cầm điện thoại thì soạn mấy tin nhắn rồi gửi cho cô, sau đó đụng đụng tay cô ra hiệu xem điện thoại.
Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu xuống, trông thấy Lăng Kha nhắn tin rằng: “Vừa rồi khi cậu nói đã đến lầu dưới thì tớ nói muốn đi đón cậu, Lăng Tiêu đứng lên trước, nói 'Không cần' rồi ra ngoài."
"Tụi tớ còn tưởng rằng Lăng Tiêu đi đón cậu, còn nói với chị Nam Tầm là anh ta trở nên chu đáo như vậy từ khi nào, không ngờ đi một vòng anh ta lại dẫn Vương Vận Thi vào, thật là tức chết tớ rồi."
Sau đó tin nhắn của Cố Bắc Thành cũng đến: “Theo anh được biết, ban tổ chức cúp hoa đào đang chúc mừng ở kế bên, là Lệ Hàn Ti bao, vừa rồi lúc anh tiến vào thì thấy Vương Vận Thi đang chờ Lăng Tiêu ở bên ngoài."
Cố Bắc Thành chỉ nói cái anh ta biết, cũng không hỏi Thịnh Hoàn Hoàn thêm một chữ.
Thịnh Hoàn Hoàn mở group chat ra rồi tuyên bố chuyện mình và Lăng Tiêu đã kết thúc, cũng giải thích rằng: “Tớ và Lăng Tiêu là chia tay hoà bình, không liên quan đến Vương Vận Thi, mọi người đừng làm khó cô ấy."
Trong group lập tức trầm mặc, chỉ có Lăng Kha nhào ra: “Nếu đã như vậy thì chúng ta phải thật phong độ, đừng làm Hoàn Hoàn mất mặt."
Sau đó Lăng Kha ra hiệu cho đám người nhìn điện thoại.
Rất nhanh mọi người đều biết Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết thúc.