Dễ dàng bán đứng chị đây như thế sao!
Thịnh Hoàn Hoàn nói với Nam Tầm: “Em cảm thấy anh ấy mạnh hơn Cố Nam Thành nhiều, hơn nữa có vẻ là
người đàn ông rất thương người yêu, điểm này thì Lăng 'Tiêu và Cố Nam Thành đều không bằng, về sau tuyệt đối là người chồng chiều vợ đó.”
Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn không lớn không nhỏ, không ít người đều nghe được.
Diệp Sâm dựng ngón tay cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật tinh mắt.”
Mặt Cố Nam Thành đen đến không thể đen hơn, Trần Do Mỹ ngồi bên cạnh gã vẫn không dám mở miệng, rõ ràng Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha đang cố ý khiêu khích, nhưng gã vẫn bị lừa!
Gã đã ly hôn với Nam Tầm, bọn Thịnh Hoàn Hoàn gọi ai là anh rể có liên quan gì đến gã chứ, đáng tức giận vì chuyện này sao, tự nhiên lại làm người ta chê cười.
Đáng tiếc Cố Nam Thành luôn luôn khôn khéo lại như rơi vào bẫy rập không thể thoát ra, cảm xúc luôn bị đám người Diệp Sâm khống chế.
Mà Trần Do Mỹ lại không dám đâm đầu vào họng súng ngay lúc này!
Đường Dật kích động muốn chết, trời đất, anh ta nghe được cái gì?
Đường Dật quay đầu mách Lăng Tiêu: “Lăng gia, vợ trước của anh nói anh không thương vợ, còn so anh ngang hàng với Cố Nam Thành, nói anh và anh ta đều thua Diệp thiếu kìa.”
Thịnh Hoàn Hoàn trừng to đôi mắt xinh đẹp, người đàn ông này nói chuyện có thể chú ý chút không, cô chỉ cách anh ta một vị trí, nói lớn như thế là nghĩ cô điếc sao?
Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể tát mình một cái, sao cô lại quên Lăng Tiêu đang ở đây, tự nhiên cô nhắc đến hẳn làm gì, không phải tự tìm đau khổ sao?
Quả nhiên, rất nhanh báo ứng đã tới.
Ánh mắt Lăng Tiêu rơi lên người Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi không thương vợ? Thì ra phụ nữ các người đều thích mấy trò loè thiên hạ nông cạn này.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…” Mấy trò loè thiên hạ nông cạn!!!
Đúng vậy, phụ nữ đều thích mấy trò loè thiên hạ này, cô cũng vậy, đáng tiếc Lăng Tiêu không làm được, ai gả cho hắn đều phải có một trái tim chịu được sự lạnh nhạt và tịch mịch.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lăng tiên sinh xuất sắc như thế, dù không làm mấy trò loè thiên hạ đó thì cũng có rất nhiều cô gái thích, tôi xem trọng anh.”
Lăng Tiêu đặc biệt cao ngạo hừ lạnh một tiếng, hình như đang đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn: Gái này còn cần cô nói.
Lăng Tiêu cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn là đang tự tìm đường chết.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đời này tốt nhất Lăng Tiêu đừng rung động với ai, nếu không với tính tình của hắn thì sẽ nếm mùi đau khổ dài dài.
“Bốp bốp bốp!” Lúc này Đường Nguyên Minh vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đường Nguyên Minh đang đứng trước quầy bar, thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, trên người mang theo khí chất tao nhã lại lưu manh, kết hợp với bề ngoài cứng cỏi đó, anh cứ như một quân nhân đầy sức hút, cả người toả ra hormone.
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm nay là ngày Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, làm bạn thân, đối tác của em, anh rất vui mừng thấy em lấy lại được tự do.”
“Các vị đến đây chính là khách, đêm nay tùy tiện ăn chơi thoả thích, tất cả chỉ phí tính cho tôi.”
Lời Đường Nguyên Minh nói làm mọi người kích động không thôi, âm nhạc bắt đầu vang lên, không khí lập tức náo nhiệt, áp lực và máu nhiều chuyện vừa rồi lập tức biến mất.
Đường Nguyên Minh mời Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, muốn đi lên hát với anh một bài không?”
Thịnh Hoàn Hoàn vội xua tay: “Em không thích ca hát.”
Bảo Thịnh Hoàn Hoàn múa còn được, ca hát thì không giỏi.
Lúc này Triệu Giai Ca hào phóng đứng lên, bước từng bước về hướng Đường Nguyên Minh: “Đường thiếu, không ngại hát với tôi một bài chứ?”