Đường Dật nhìn gương mặt trắng bệch của Lăng Kha thì hơi không yên lòng: “Cô không sao chứ, không cần để ý đến loại đàn ông đó."
Có lẽ là những lời nói của Trần Văn Bân làm cô tổn thương, hoặc là Lệ Hàn Ti xuất hiện làm cô hèn mọn như cát bụi nên sự quan tâm lúc này của Đường Dật lập tức làm nước mắt cô tràn mi.
Nhìn dòng nước mắt óng chảy dài trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lăng Kha, trong lòng Đường Dật dâng lên một cảm xúc xa lạ.
Anh cảm giác tim mình như một khối đá lớn đè ép.
Mấy giọt nước mắt làm Đường Dật chân tay luống cuống: “Cô đừng khóc, nếu cô cảm thấy chưa hết giận thì tôi bắt tên khốn kia lại, để cô đánh hắn một trận nhừ tử nhé?"
Ai ngờ Lăng Kha lại khóc càng dữ dội.
Đường Dật như con ruồi không đầu sốt ruột đến độ xoay quanh: “Cô không cần quan tâm loại đàn ông kia đâu, thời buổi này ai chưa từng gặp cặn bã, có mấy ai đi được tới già với mối tình đầu của mình chứ?"
"Cô rất dũng cảm, thật mà, Lệ Hàn Ti không thích cô là do anh ta bị mù, anh ta vứt bỏ cô vì Triệu Giai Ca thì một ngày nào đó sẽ hối hận."
Không biết là câu nào kích thích Lăng Kha mà cô lại nâng đôi mắt ướt nhòe lên nhìn anh, sụt sùi hỏi: “Thật sao?"
Đường Dật thử mọi cách lúc tuyệt vọng, cũng không biết mình vừa nói cái gì mà vẫn vội vàng gật đầu: “Đương nhiên."
Lăng Kha chùi nước mắt: “Tôi muốn uống rượu."
Đường Dật: “Tôi mời cô?"
Lăng Kha: “Được."
Hai người ăn nhịp với nhau, không nói tiếng nào mà đi về hướng quán bar.
Đường Nguyên Minh dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi bắt chuyện với rất nhiều phú thương, không cần họ nhiều lời đã có người chủ động đề cập đến dự án, không ít ông lớn đều đặc biệt xem trọng dự án Đường Thị kia, muốn kiếm một chén canh.
Lăng Tiêu đi vào chưa bao lâu thì đã nhìn thấy Lăng Hoa Thanh và Hà Song, hắn kiềm nén kinh ngạc trong lòng mà dẫn Vương Vận Thi đi tới chỗ ông ta: “Ba."
Vương Vận Thi ngọt ngào hô một tiếng: “Bác trai."
Trên môi Lăng Hoa Thanh lộ ra nụ cười thật nhẹ: “Chơi cho vui đi, trở về chào hỏi cha cháu giúp bác, nói hôm nào bác mời ông ấy uống rượu."
Vương Vận Thi rất tự nhiên hào phóng: “Được, cháu nhất định sẽ chuyển lời thay bác."
Trên buổi tiệc vang lên tiếng nhạc, Lăng Tiêu trông thấy không ít nam nữ nắm tay đối phương đi lên sàn nhảy, Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn cũng ở trong đó.
Lăng Hoa Thanh cũng liếc nhìn sân nhảy rồi nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, không mời Vận Thi nhảy một điệu sao?"
Lăng Tiêu không chút do dự mà đưa tay về hướng Vương Vận Thi.
Đáy mắt Vương Vận Thi lướt qua một tia mừng rỡ, lập tức để tay lên lòng bàn tay Lăng Tiêu, cảm nhận được tay hắn bao bọc lấy mình thì tim cô ấy đập lên "Bịch bịch" thật nhanh.
Đây là lần đầu tiên cô và Lăng Tiêu có tiếp xúc da thịt.
"Cậu ta sẽ ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp của ngài sao?" Hà Song đưa một ly rượu cho Lăng Hoa Thanh rồi nhìn Lăng Tiêu và Vương Vận Thi mà hỏi.
Lăng Hoa Thanh lạnh lẽo nói: “Nó không có lựa chọn khác."
Hà Song cười cười: “Không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tiến tới với Đường Thắng Văn, tiếp theo ngài định làm gì?"
"Không vội, mọi chuyện chờ hôn sự của Tiêu Nhi hoàn thành rồi bàn lại." Lăng Hoa Thanh lắc lắc ly rượu vang rồi trả nó lại cho Hà Song: “Gần đây kiêng rượu."
Lăng Hoa Thanh thật sự nghiêm túc chuẩn bị sinh con.
An Lan giận ông ta giết con bà thì đền một đứa cho bà đi.
Diệp Sâm trò chuyện với mấy người quen một hồi rồi nhìn thấy Lăng Hoa Thanh.
Diệp Sâm đặc biệt dừng bước, chào hỏi Lăng Hoa Thanh: “Chú."
Lăng Hoa Thanh là ba của Lăng Tiêu, mà Diệp Sâm lại là bạn tốt của Lăng Tiêu nên anh kêu một tiếng chú cũng không quá đáng.
Lăng Hoa Thanh lạnh lùng đảo mắt qua gương mặt Diệp Sâm, không hề tạm dừng mà đi lướt qua bên cạnh anh.
Trong mắt Diệp Sâm tràn ngập nghi hoặc, vừa rồi trong ánh mắt Lăng Hoa Thanh nhìn anh mang theo một tia tàn ác.
Vì sao?