Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu liền ôm Lăng Thiên Vũ vào phòng cậu, Thịnh Hoàn Hoàn bị nhốt ở ngoài cửa, không được bước vào.

Rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng đập đồ, Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng cho Lăng Thiên Vũ, nhưng gõ cửa rất nhiều lần vẫn không ai đáp lại, cuối cùng đành thôi, cô vào bếp nấu chút canh hạ hỏa.

Qua chừng một giờ, Lăng Tiêu mới mang đầy mỏi mệt đi ra từ trong phòng.

“Thiên Vũ thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên hỏi. Lăng Tiêu mệt mỏi nói: “Ngủ.” Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới dám đi vào, vào.

đó liền thấy cả phòng bừa bãi, cũng may cô đã sớm nhìn thấy sức chiến đấu của Lăng Thiên Vũ.

Vừa rồi cậu nhóc quấy đến kiệt sức, hiện tại ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Thịnh Hoàn Hoàn sợ cậu thức dậy lại làm bản thân bị thương, vội quét mảnh vụn trên mặt đất rồi dọn đẹp phòng.

Đi ra thì thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi trên sô pha, bóng dáng trông thật lạnh lẽo cô đơn, cô không khỏi đi lên trước, đặt đôi tay lên vai hắn rồi dùng sức ấn.

Cơ bắp Lăng Tiêu căng thẳng một chút, sau đó dần dần thả lỏng, hưởng thụ mà nhắm mắt lại.

Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi đến chuyện Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, Lăng Tiêu cũng không nói gì, nhưng không khí lại rất hài hòa, đặc biệt an bình.

Mát xa cho Lăng Tiêu hơn mười phút, Thịnh Hoàn Hoàn mới thu tay lại: “Tôi có nấu chút canh, tôi múc cho anh một chén đến.”

Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng chén canh đi ra, đặt trước mặt Lăng Tiêu: “Tôi bỏ chút trung dược vào đó, thanh nhiệt trừ hoả, anh uống nhiều một chút, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.”

Lăng Tiêu nhìn cô không chuyển mắt, Thịnh Hoàn Hoàn sờ sờ mặt mình: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên duõi tay ghì chặt cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát.”

Nói là một lát, nhưng ôm vài phút mà Lăng Tiêu vẫn không buông cô ra.

Thịnh Hoàn Hoàn không dám sa vào sự ấm áp này, cô vỗ vỗ tay Lăng Tiêu: “Không uống thì canh sẽ nguội.”

Giọng nói của Lăng Tiêu hơi mềm, mang theo một tia lười biếng: “Đêm nay không luyện tập, qua hai ngày lại dạy cô.”

Lăng Tiêu đang nói đến chuyện luyện đua xe.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, gật đầu cười nhạt: “Được, tôi chờ, anh uống canh đi rồi tôi đi mở nước cho anh tắm."

Lúc này Lăng Tiêu mới buông cô ra.

Đêm nay hai người không nói gì, sau khi đổi thuốc cho Lăng Tiêu thì họ đều mang nổi niềm riêng mà đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, phía nhà cũ gọi điện thoại đến báo An Lan đã trở lại, Lăng Hoa Thanh gọi họ trở về để thương lượng chuyện ly hôn.

Ăn xong bữa sáng, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ ra cửa.

Cậu nhóc ngủ một giấc đến hừng đông, tinh thần rất tốt, thấy vết cào dưới cổ Lăng Tiêu thì hơi áy náy, lại không chịu cúi đầu, dáng vẻ xoắn xít đó rất đáng yêu.

“Lăng Tiêu.” Đây là… giọng của Lam Nhan.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu liền thấy Lam Nhan bước xuống từ trên xe, cô ta mặc chiếc váy ngắn không tay, đôi chân thẳng tắp thon dài, mặt cũng trang điểm tinh xảo, xinh đẹp tao nhã.

Mới sáng sớm tỉnh mơ, chắc trời còn chưa sáng cô ta đã dậy trang điểm rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK