Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, tiếp theo lại nói với Diệp Sâm: “Nhưng anh đừng quên chuyện đã hứa với tôi và Lăng Kha, dù gặp chuyện gì cũng không được tổn thương Nam Tầm.”
Ý cười không chút để ý trên khóe miệng Diệp Sâm biến mất, lập tức hứa với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nói được thì làm được.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi đi trước.”
Sau khi chào hỏi Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn lại về tới bên cạnh Đường Nguyên Minh, cùng anh đi ra khu đón khách bên ngoài.
Mà Lăng Tiêu đã bị làm lơ từ đầu tới đuôi.
Diệp Sâm quay đầu, anh không nhìn ra vẻ mặt Lăng Tiêu có gì thay đổi, nhưng nhiệt độ trong phạm vi lấy hắn làm trung tâm đã hạ xuống điểm đóng băng.
Lúc này Đường Dật đến trễ vội vàng chạy đến, tức giận bất bình nói: “Thì ra hai người ở đây, tôi vừa nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đi qua bên kia, tay của Đường Nguyên Minh còn đặt lên eo… eo của Thịnh Hoàn Hoàn...”
Rốt cuộc Đường Dật cũng cảm nhận được không khí không đúng nên thận trọng liếc nhìn Lăng Tiêu, sau đó cứng đờ nhìn sang Diệp Sâm mà thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Sao anh cảm thấy Lăng gia như vừa bị người ta hấp diêm vậy, khí thế này dọa chết người được rồi!
Diệp Sâm giơ tay vỗ vỗ vai Đường Dật: “Câm miệng của anh lại, ít nói một chút.”
Sau khi khuyên Đường Dật câu này thì Diệp Sâm xoay người đi tìm mẹ con Nam Tầm.
Tuy rằng Diệp Sâm luôn rất dám nói, nhưng lúc này anh cũng không dám đâm đầu vào họng súng.
Đường Dật nhìn bóng dáng vô tình của Diệp Sâm, vẻ mặt như biến thành “Oán phụ”: Ông đây tới xem diễn, không phải tới bị khinh bỉ!!!
Diệp Sâm quá không đáng tin, ít nhất phải cho anh chút nhắc nhở, nói cho anh biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ!
Hiện tại làm sao bây giờ?
Chỉ có thể lấy lòng thôi!
Tục ngữ nói duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười đúng không?
Đường Dật nhìn về hướng Lăng Tiêu lạnh lẽo, ráng nhếch khóe miệng lên: “Lăng… Lăng gia.”
Ánh mắt Lăng Tiêu cực kỳ sắc bén lạnh lẽo: “Cút.”
Lỗ chân lông cả người Đường Dật run lên, ý cười trên khóe miệng biến mất, trực tiếp để lại một câu “Ok” rồi lập tức biến mất.
Tầm mắt của Lăng Tiêu xuyên qua biển người mà khóa chặt bóng dáng của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh vẫn đang đứng bên cạnh cô, tuy đã thu bàn tay đặt lên eo cô nhưng họ đứng gần cứ như thân thể sắp dán vào nhau vậy.
Lăng Tiêu giơ ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch, sau đó ngoắc ngoắc tay với một bồi bàn rồi nói mấy câu bên tai anh ta.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang trò chuyện với vợ chồng Hàn Tín và Henry, Ida rất vui, sau bữa tối lần trước bọn họ đều rất có hứng thú với dự án kia nên có ý hợp tác.
Lần này Đường Nguyên Minh mời họ lại đây cũng có ý tăng cường hiểu biết lẫn nhau để gia tăng khả năng hợp tác, tranh thủ ký kết hợp đồng trong mấy ngày nữa.
“Thịnh tiểu thư thật là làm người ta lau mắt mà nhìn.”
Henry nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với ánh mắt không che giấu được sự choáng ngợp và thưởng thức, còn nóng rực hơn lần đầu tiên gặp cô: “Cô đứng trên sân thi đấu lấp lánh tỏa sáng như một viên kim cương.”
Hàn phu nhân vui sướng nói: “Anh cũng có xem cuộc thi buổi sáng à?”
Henry gật đầu, ánh mắt sáng ngời vẫn nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Đương nhiên, tôi là người thích đua xe thâm niên, cuộc thi như vậy sao thiếu tôi được, Thịnh tiểu thư thật là làm tôi bất ngờ.”
Henry cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là một tiểu thư khuê các xinh đẹp thôi, không ngờ lại gặp được cô trên sân đua xe, không chỉ như vậy mà kỹ thuật và phong thái của cô còn làm người ta mê muội.
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe quá nhiều câu ca ngợi như vậy nên đã sớm không có cảm giác gì, cô tự nhiên hào phóng cười nói với Henry: “Cảm ơn ngài Henry ca ngợi.”
Henry còn muốn nói gì đó thì Đường Nguyên Minh lại đột nhiên mở miệng: “Nếu ngài Henry và Hàn phu nhân thích xem xe thì tôi bao vé vào cửa tiếp theo, nhất định sẽ giúp các vị giành được vị trí tốt nhất.”
Hàn phu nhân rất vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, hiện tại vé càng ngày càng khó mua, vị trí tốt còn ngàn vàng khó cầu, tôi cảm ơn trước.”
Sao Henry lại không biết Đường Nguyên Minh có ý gì, lần trước anh đã nói rằng Thịnh Hoàn Hoàn là vị hôn thê của mình, đúng là đáng tiếc.
Henry không giấu được thất vọng mà nói với Đường Nguyên Minh: “Vậy cảm ơn Đường thiếu, anh có vị hôn thê xinh đẹp như thế thật là làm người ta hâm mộ.”
Vị hôn thê?
Có phải Henry có hiểu lầm gì về quan hệ giữa cô và Đường Nguyên Minh hay không?
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định giải thích thì Đường Nguyên Minh lại hào phóng cười nói: “Tin rằng ngài Henry cũng sẽ gặp được một cô gái xinh đẹp hào phóng như vậy.”
Sau đó anh thấp giọng nói bên tai Thịnh Hoàn Hoàn: “Không cần giải thích với anh ta, anh cố ý làm anh ta hiểu lầm, em cũng biết loại người này rất khó đuổi đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phủ nhận, cô đã nhìn ra sau lần Henry làm khó mình trên bàn tiệc: “Được rồi, em đã biết.”
Đường Nguyên Minh hỏi: “Không tức giận à?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày hỏi lại: “Cần thiết sao?”
Đường Nguyên Minh nhếch môi đỏ lên, trông thật thu hút: “Không tức giận thì tốt.”
Khi Lăng Tiêu đi tới thì nhìn thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn châu đầu ghé tai ngay trước mặt mọi người, không bận tâm người khác nghĩ quan hệ của bọn họ như thế nào.
Nụ cười trên mặt Đường Nguyên Minh làm Lăng Tiêu cảm thấy chói mắt đến lạ thường.
Lăng Tiêu là người không thể bỏ qua được, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, hắn vừa tới gần thì đám người Hàn Tín đã phát hiện.
“Lăng tổng, anh cũng tới à.” Vợ chồng Hàn Tín quen thuộc với Lăng Tiêu nên lập tức nghênh đón.
Tuy rằng Henry và Ida chưa hợp tác với Lăng Tiêu nhưng cũng biết thân phận của hắn, hơn nữa lần này bọn họ tới Hải Thành xem thi đấu là phụ, hợp tác với Lăng Tiêu mới là chính.
Nhưng thư ký của Lăng Tiêu nói với họ lịch trình của hắn đã đầy, muốn gặp hắn phải chờ đến tuần sau.
Không ngờ hôm nay lại gặp được hắn trên tiệc mừng thọ này, thật là làm người ta vui mừng khôn xiết.
Thịnh Hoàn Hoàn sớm biết Lăng Tiêu đi tới, nhưng mãi đến khi nghe thấy hắn và vợ chồng Hàn Tín nói chuyện với nhau thì mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lăng Tiêu và vợ chồng Hàn Tín nói chuyện với nhau vài câu, Henry và Ida đã gấp không chờ nổi chen vào, sau khi tự giới thiệu thì rất nhanh đã thể hiện ra khát vọng chờ mong muốn hợp tác với Lăng thị.
Chuyện này quá bình thường với Lăng Tiêu, hắn thành thạo từ chối Henry và Ida, nói rằng sau giờ tan tầm chỉ nói chuyện phiếm không bàn công việc.
“A Tiêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn đang muốn rời đi đi tìm Nam Tầm thì lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng truyền đến, cô giương mắt nhìn thì thấy Lâm Chi Vũ nắm tay Lăng Thiên Vũ đi về hướng Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã đoán trước được cảnh tượng này nên cực kỳ bình tĩnh.
Tin kết hôn truyền từ chỗ của Lăng Hoa Thanh nên không có khả năng là giả, trước đây Lăng Tiêu dẫn Lâm Chi Vũ đi xem thi đấu cũng là biến hướng thừa nhận thân phận của cô ta.
Hơn nữa Lâm Chi Vũ còn là người bạn gái cũ mà Lăng Tiêu nhớ mãi không quên.
Cho nên lúc này Lâm Chi Vũ xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, ánh mắt dời từ Lâm Chi Vũ đến khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc cũng đang dán mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vẫn trong trẻo ỷ lại như trước kia.
Cô không khỏi mỉm cười với cậu nhóc, nhưng cậu lại quay khuôn mặt nhỏ qua một bên không thèm nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, nghĩ thầm có lẽ cậu nhóc đang oán trách cô bỏ lại mình mà rời đi, tuy cô chua xót nhưng cũng rất đau lòng.