Nếu như ngồi chờ chết thì người có kết cục bi thảm chính là cô.
Đường Nguyên Minh nghĩ rằng Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng kế hoạch thất bại nên cưng chiều cười khẽ và nói với cô: “Em yên tâm, nếu xảy ra ngoài ý muốn gì thì anh sẽ chấm dứt thay em."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy sự tin tin khác với người thường từ nụ cười khẽ của Đường Nguyên Minh, sự tự tin này chỉ xuất hiện trên người một người đàn ông đủ mạnh, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ từng nhìn thấy sự tự tin như vậy trên người Lăng Tiêu.
Kỳ thật ở một số phương diện, Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu đều khó phân cao thấp.
Được người đàn ông như vậy bảo bọc, Thịnh Hoàn Hoàn vốn nên rất an tâm, nhưng những chuyện trong quá khứ nói cho cô biết đừng mong dựa dẫm vào ai, chỉ khi nào bản thân mạnh lên thì mới thật sự an toàn.
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười, dùng giọng điệu tương tự nói với Đường Nguyên Minh: “Anh yên tâm, em sẽ không để kế hoạch này xảy ra bất trắc, dù có thất bại thì em cũng có thể kết thúc sạch sẽ."
Cô không còn là Thịnh Hoàn Hoàn của ba tháng trước, không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào nữa, cô chính là chỗ dựa lớn nhất của mình.
Thời khắc này Thịnh Hoàn Hoàn như vì sao sáng nhất trong bầu trời đêm, thật chói loá sáng ngời.
Thịnh Hoàn Hoàn như vậy khiến Đường Nguyên Minh kìm lòng không đậu muốn tới gần, nâng bàn tay mạnh mẽ về hướng mặt cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Hoàn Hoàn..."
Anh muốn sờ gương mặt tinh tế bóng loáng của cô, muốn mơn trớn trên đôi môi hồng nhuận mềm mại của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện lúc Đường Nguyên Minh gọi tên cô, trong sự dịu dàng cuồng nhiệt còn mang theo một tia dục vọng, cô âm thầm né tránh: “Em phải đi mở họp video, bọn Chu Tín còn đang chờ nhìn em xấu mặt!"
Song lần này Đường Nguyên Minh lại không giữ dáng vẻ lịch thiệp nữa mà bỗng bắt lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn từ phía sau, dang hai cánh tay ra ôm cô vào lòng.
Anh đã nhẫn nhịn quá lâu, cần một chút an ủi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhào vào lồng ngực rắn chắc của Đường Nguyên Minh, sức lực quá lớn làm đầu óc cô hơi ngơ ra.
Đường Nguyên Minh đặt bàn tay lên vòng eo tinh tế mềm mại của Thịnh Hoàn Hoàn, cúi đầu xuống mập mờ cọ lên trán cô: “Hoàn Hoàn, gả cho anh đi!"
Anh không muốn đợi nữa.
Cái hôn trộm lần trước đã làm anh nhớ mong nhiều ngày.
Vừa dứt lời, anh đã nâng mặt Thịnh Hoàn Hoàn lên rồi hôn xuống.
Vào thời khắc chạm môi, Thịnh Hoàn Hoàn đã tỉnh táo lại rồi dùng hết sức lực đẩy anh ra, lạnh lùng nhìn anh với nói: “anh Minh, xin anh tự trọng."
Môi Đường Nguyên Minh xẹt qua cánh môi hồng nhuận của Thịnh Hoàn Hoàn rồi lập tức bị đẩy lui về phía sau mấy bước.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đầy lạnh lùng xa cách, Đường Nguyên Minh khựng lại rồi lập tức tỉnh táo, sau đó trở lại thành quý ông tự phụ dịu dàng: “Thật xin lỗi Hoàn Hoàn, anh thất lễ rồi."
Cứ như người đàn ông cuồng nhiệt vừa rồi chỉ là một ảo giác.
Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi rồi lạnh lẽo nói: “Anh Minh, anh nhìn tôi lớn lên, tôi chỉ coi anh là anh trai thôi, tôi hi vọng chuyện này không có lần sau nữa."
Lần này Đường Nguyên Minh lại không nhượng bộ: “Hoàn Hoàn, xưa nay anh không muốn làm anh trai mà là chồng của em. . ."
"Ọe..." Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên che miệng lại rồi lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Đường Nguyên Minh siết hai tay thành nắm đấm, ánh mắt lập tức lạnh xuống: Sao anh lại quên mất trong bụng cô còn có con của Lăng Tiêu.
Không biết là do nụ hôn vừa rồi của Đường Nguyên Minh hay là do phản ứng mang thai mà dạ dày Thịnh Hoàn Hoàn rất cồn cào, lập tức ghé vào bồn cầu liên tục nôn mửa.
Thật lâu sau cô mới dễ chịu một chút.
"Hoàn Hoàn, em không sao chứ?"
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tái nhợt đi ra, Đường Nguyên Minh lo lắng hỏi, anh không thể để Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra mình đã biết cô mang thai.