Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn trở lại phòng mình, chuyện thứ nhất là kéo bức màn ra nhìn rất ngoài, thấy xe Đường Nguyên Minh vẫn đậu ở đó.

Cô không khỏi nhớ tới những lời trước kia của Lăng 'Tiêu, Đường Nguyên Minh thích cô.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức kéo màn lại, đi đến phòng của Nam Tầm, sau khi đi ra thì đầu mang đầy mây đen.

Lăng Tiêu nói không sai, Đường Nguyên Minh thật sự thích cô.

Xem ra trực giác không chỉ có ở phụ nữ mà đàn ông cũng có?

Khi cô tắm rửa xong, cuối cùng xe của Đường Nguyên Minh cũng đã chạy đi, làm cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Bệnh viện Lăng Hoa Thanh đang ở đã hoàn toàn lộn xộn.

Lăng Hoa Thanh bị phục kích, tiếng súng làm cả bệnh viện rơi vào khủng hoảng, Lam Nhan chắn cho Lăng Hoa Thanh một phát súng, đã ngã vào vũng máu.

Tay xạ kích mai phục ở toà nhà đối diện, liên tục bắn hai phát súng, nhưng vẫn không bắn trúng Lăng Hoa Thanh, lập tức liền bỏ chạy.

Lăng Hoa Thanh được đám vệ sĩ Hà Vinh yểm hộ, thành công chạy đến khu vực an toàn, không mất một sợi tóc.

Sau lưng Lam Nhan trúng một phát súng, vị trí rất gần tim, khi Lăng Tiêu chạy tới nơi thì cô ta đang được cấp cứu trong phòng giải phẫu, Lăng Hoa Thanh ngồi ở bên ngoài.

“Ba.” Lăng Tiêu tiến lên, sắc mặt nặng nề: “Ba không sao chứ?”

Lăng Hoa Thanh lắc đầu, sau đó võ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Lăng Tiêu ngồi xuống, dựa vào lưng ghế rồi nói: “Thật không ngờ lại là Lam Nhan cứu ba một mạng.”

Điều này làm Lăng Hoa Thanh xem trọng Lam Nhan một chút, ông ta còn tưởng rằng cô gái này chỉ khua môi múa mép trước mặt mình.

Lăng Tiêu ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ màu đỏ: “Con sẽ hậu tạ cô ta.”

Lăng Hoa Thanh gật đầu: “Nên hậu tạ.”

Tuy ông ta cũng không ưa Lam Nhan, nhưng cô ta thật sự đã cứu ông một mạng.

“Lần này là con sơ sẩy, con đã cho người đi tra xét, nhưng đối phương có thể là tay mơ, nếu không bắt được hắn thì rất khó điều tra rõ thân phận.”

Đối phương biết rõ địa hình gần đây nên đã tránh được hết cameras, đến bây giờ người của Lăng Tiêu và cảnh sát vẫn không tìm được manh mối.

Lăng Hoa Thanh nói: “Con không cần xen vào. chuyện này, chờ Lam Nhan ra khỏi phòng giải phẫu thì chúng ta về nhà đi, về nhà tương đối an toàn hơn.”

“Con sẽ bảo Đường Dật lại đây chăm sóc ba.” Lăng 'Tiêu cũng tán đồng, tiếp theo lại hỏi: “Ba biết chuyện này là ai làm?”

“Ba nói con đừng xen vào chuyện này.” Giọng Lăng Hoa Thanh trở nên rất cứng rắn: “Con nên tự lo cho mình đi, đừng cho là ba không biết con còn liên hệ với Thịnh Hoàn Hoàn kia.”

Không cần suy nghĩ Lăng Tiêu cũng biết Lam Nhan lại nói gì trước mặt Lăng Hoa Thanh: “Ba, ba yên tâm, chuyện này sẽ không phát triển theo hướng ba lo lắng, con biết con đang làm gì.”

on biết thì tốt, con cũng lớn rồi, hôm nào ba giới thiệu con gái của một người bạn cũ cho con nhận thức, mẹ con bé đã từng làm rúng động Vân Thành, ba nghĩ con bé đẹp không kém gì Thịnh Hoàn Hoàn đâu.”

Ánh mắt Lăng Tiêu trâm xuống: “Lần trước không phải ba nói Thiên Vũ nên do mẹ ruột chăm sóc thì tốt hơn sao?”

“Đúng vậy, nhưng không phải con không thích Lam Nhan à?” Lăng Hoa Thanh vỗ vỗ vai Lăng Tiêu: “Cần phụ nữ chăm sóc không chỉ là con nít, đàn ông cũng cần, ba sẽ mau chóng sắp xếp cho hai con gặp mặt, đương nhiên nếu con không thích thì ba cũng không miễn cưỡng."

Nói xong những lời này, sắc mặt Lăng Hoa Thanh lại trầm xuống: “Còn Thịnh Hoàn Hoàn, ba không hy vọng con qua lại gì với cô ta nữa.”

Sau nửa đêm, Lam Nhan được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, cuộc giải phẫu rất thành công, hiện tại cô ta đã thoát khỏi nguy hiểm.

Lăng Tiêu để lại hai vệ sĩ, sau đó đưa Lăng Hoa Thanh trở về, về đến nhà người hầu gác đêm đã báo cho hắn, An Lan vừa được đón đi.

Hắn luôn không hỏi nhiều đến chuyện giữa An Lan và Lăng Hoa Thanh.

Thứ năm trôi qua rất bình thản, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Trần Phỉ Phi, cô ta đã ở cục cảnh sát hai ngày, ngày mai là cuộc đua mở đầu của Hải Thành, cuối cùng cô ta dã chịu cúi đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không làm khó cô ta, làm cô đăng Weibo xin lỗi, viết một ngàn chữ kiểm điểm nhận sai đăng lên, mỗi một câu đều phải cảm động lòng người, phát ra từ nội tâm, không được đục nước béo cò, mập mờ không rõ ràng.

Nếu không cô ta cứ ngoan ngoãn ở Cục Cảnh Sát đủ 15 ngày rồi trở ra đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK