Bạch quản gia nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, khẽ thở dài một tiếng rồi bất đắc dĩ lấy ra một chồng ảnh chụp, nhét vào bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những tấm ảnh đó, nỗ lực chống thân thể, di chuyển bước chân cứng đờ mà đi qua từng bước một, thân thể chật vật như một bà lão tuổi già sức yếu.
Những tấm ảnh đó là Lăng Phi gửi cho Lăng Tiêu.
Tấm nào cũng chụp rất thân mật, tựa như đôi nam nữ trẻ tuổi có ý với nhau, đang ve vấn đánh yêu chơi trò mập mờ trước màn ảnh.
Nhìn những tấm ảnh sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới biết được Mộ Tư cũng dính đến chuyện này, khó trách Lăng Tiêu lại giận tím mặt, nhưng cô và họ thật sự không có hành động vượt rào, là người chụp ảnh cố ý hãm hại cô.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trăng bệch, ánh mắt mang theo khẩn cầu nhìn về phía Bạch quản gia: “Bạch quản gia, những tấm ảnh đó cố ý thay đổi góc chụp, sự thật không phải như vậy, tôi có thể giải thích, trong sân băn cũng có camera.”
Bạch quản gia bất đắc dĩ nói: “Nhưng hiện tại thiếu gia đang nổi nóng, ngài ấy không muốn nhìn thấy cô, hiện tại không ai dám nhắc tới cô trước mặt ngài ấy”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Ông đưa điện thoại cho tôi, tôi giải thích với anh ta.”
Bạch quản gia nói: “Vô dụng, nơi này không có tín hiệu.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rất tuyệt vọng: “Vậy tôi sẽ bị nhốt ở đây bao lâu?”
Bạch quản gia lắc đầu: “Tôi cũng không biết, Vinson đã bị điều đi rồi, thiếu gia…”
Bạch quản gia muốn nói lại thôi, tạm dừng vài giây mới tiếp tục nói: “Từ nhỏ thiếu gia đã bị phu nhân ảnh hưởng, rất chán ghét phụ nữ, tôi không biết vì sao ngài ấy lại cưới cô, nhưng nhìn cách ở chung trong khoảng thời gian này, ngài ấy đã thừa nhận thân phận của cô”
Thịnh Hoàn Hoàn bi thương nhếch khóe miệng lên: “Thừa nhận thân phận của tôi thì sẽ không đối xử với tôi như vậy”
“Chuyện gì cũng không thể nhìn mặt ngoài, cô phải xem ban đầu ngài ấy là dạng gì, sau đó đã có thay đổi như thế nào, như vậy mới có thể thấy rõ bản chất sự việc.” Bạch quản gia bảo người hầu lui ra phía sau, thấm thía nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Trước cô, thiếu gia chúng tôi còn không để phụ nữ tiếp cận, nhưng ngài ấy lại cưới cô, còn xảy ra quan hệ…”
“Ông sai rồi Bạch quản gia, tôi không phải người phụ nữ đầu tiên tiếp cận anh ta, ông đã quên mẹ của Thiên Vũ sao? Còn có cô minh tỉnh Lam Nhan kia.”
“Hai người cô nói tôi đều chưa gặp qua, chỉ có cô bước vào cửa Lăng gia, ăn cơm Lăng gia, trong hai đêm cô phát sốt, là thiếu gia thức trắng đêm chiếu cố cô, cô là đặc biệt với ngài ấy”
Nghe những lời này của Bạch quản gia, Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Ha hả, ông đã quên tại sao tôi bị bệnh à? Là anh ta, đầu do anh ta, cuối cùng anh ta còn ném một mình tôi ở bệnh viện, lúc đó tôi đã sốt đến hôn mê, vậy cũng gọi là đặc biệt?”
Lăng Tiêu chính là ma quỷ máu lạnh, không ai làm tim hắn nóng lên được.
Bạch quản gia trầm ngâm nói: “Theo hiểu biết của tôi đối với thiếu gia, hẳn ngài ấy tức giận vì cô không yêu quý sức khoẻ của mình, lãng phí khổ tâm của ngài ấy…”
“Đừng giải thích cho anh ta Bạch quản gia, ông không cảm thấy lời này buồn cười sao?” Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng, hùng hổ doạ người: “Có thể không đề cập tới chuyện vì sao anh ta ném lại một mình tôi ở bệnh viện, vậy chuyện phơi nắng thì sao? Tôi phát sốt còn chưa khoẻ, anh ta vô duyên vô cớ bảo tôi phơi nắng đến hôn mê, vậy cũng gọi là đặc biệt?”
Lần này Bạch quản gia không biết nên giải thích hành vi của Lăng Tiêu như thế nào, đôi khi ông cũng không lý giải nổi cách làm của thiếu gia.
“Tóm lại, lần này thiếu phu nhân đã chạm vào hạn của thiếu gia, bởi vì phu nhân, thiếu gia đặc biệt nhạy cảm với chuyện này, có thể nói là chán ghét tới cực hạn, lần này chỉ sợ lửa giận của thiếu gia không dễ dàng bình ổn.”
Cho nên cô còn phải ở lại hầm giam này thật lâu!
Chân Thịnh Hoàn Hoàn mềm nhữn, suýt quỳ rạp xuống đất: “Bạch quản gia, tôi không có lả lơi ong bướm, tôi không có… Ông thả tôi ra ngoài đi, Lăng Tiêu trách tội thì tôi gánh vác mọi hậu quả.”
Cô không muốn ở đây, cô sẽ bị bức điên. Bạch quản gia bất đắc dĩ thở dài: “Xin lỗi thiếu
phu nhân, thiếu gia đang nổi nóng, tôi không thể thả cô ra ngoài.”