Lăng Hoa Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng ông ta đã trúng quá nhiều phát súng nên thân thể đã không cho phép, ông ta chỉ có thể cố chống người lên nhìn An Lan, súng trên tay đã sớm trượt xuống đất.
Mà ông ta cũng không chống được bao lâu thì thân thể đã ngã thẳng xuống đất.
"Ba." Lăng Tiêu tuyệt vọng gào thét, luống cuống tay chân đón lấy Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh vẫn nhìn An Lan, miệng không ngừng ọc máu.
An Lan nhìn Lăng Hoa Thanh thoi thóp mà nước mắt cứ chảy dài: “Thật không ngờ cuối cùng người nhẫn tâm nhất sẽ là tôi."
Lăng Hoa Thanh có rất nhiều lời không thể nói ra được, tay ông ta nắm chặt lấy áo Lăng Tiêu, thân thể run lên, trước khi chết trông có vẻ rất đau đớn.
Ông ta không muốn chết, càng không đành lòng giết bà.
Ông ta có súng, lại không nỡ nổ súng vào bà.
Cuộc đời này của ông ta thua trong tay một người phụ nữ tên là An Lan.
Lăng Tiêu nâng đôi mắt đỏ rực lên nhìn An Lan: “Vì sao?"
An Lan dịu dàng cười cười với hắn, không nói một câu giải thích.
Lúc này dưới lầu lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, Diệp Chính Lan và Đường Thắng Văn xuất hiện trong tầm mắt.
Nhìn họ, An Lan lộ ra nụ cười xán lạn, trông rực rỡ yêu kiều như lần đầu tiên Diệp Chính Lan gặp bà.
Tất cả như trở lại lúc bắt đầu, nhưng lại đến điểm kết thúc.
"Tạm biệt, bạn của tôi." Môi An Lan giật giật, chỉa nòng súng lạnh như băng vào huyệt thái dương của mình.
Giết Lăng Hoa Thanh xong thì bà cũng trốn không thoát, bà thà tự kết thúc dứt khoát cũng không muốn sống cả đời trong nhà tù lạnh lẽo.
"Đừng..."
"Phanh..."
"Mẹ..."
Trong ba tiếng thét chói tai, thân thể An Lan như cánh bướm rơi xuống mặt đất, cuối cùng ngã vào trong ngực Đường Thắng Văn, ánh mắt lại đối diện với Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh vẫn luôn nhìn bà, mãi đến khi tắt thở cũng không nhắm mắt.
Mà An Lan lại nhìn Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên.
Bà nghe thấy Tiêu Nhi gọi mình là "Mẹ".
"Mẹ, mẹ..." Trên mái nhà truyền đến tiếng kêu rên đau đến xé lòng của Lăng Tiêu.
Khóe mắt An Lan có giọt lệ rơi xuống, đôi mắt vĩnh viễn khép lại.
Thật xin lỗi con trai, nếu có kiếp sau thì mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con, sẽ không để cảnh này tái diễn.
An Lan rất tàn nhẫn, đạn bắn vào đầu làm máu tươi chảy ướt đẫm cả gương mặt bà, mà Lăng Tiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hoa Thanh và bà lần lượt qua đời.
Sự tuyệt vọng và đau khổ này không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Đường Thắng Văn và Diệp Chính Lan cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, họ căn bản không có thời gian ngăn cản.
Họ đã tới chậm một bước, chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Đường Thắng Văn ôm lấy thi thể An Lan, trong đầu hiện ra hình ảnh lần đầu tiên gặp bà, khi đó bà trẻ tuổi xinh đẹp, dù trên người đầy vết thương cũng không thể che giấu vẻ cao ngạo tận trong xương tuỷ.
Cứ như một đóa hoa hồng kiều diễm như lửa, bây giờ đã triệt để tàn lụi trở về với mặt đất, biến thành cát bụi trong thế gian.
Làm lòng người đau đớn, tiếc hận!
Diệp Sâm nghe điện thoại của Diệp Chính Lan, thật lâu sau mới quay đầu nhìn về phía Nam Tầm: “Lăng Hoa Thanh và An Lan chết rồi."
Nam Tầm đang ôm máy tính, lời nói của Diệp Sâm làm cô dừng bước.
Diệp Sâm nói: “An Lan giết Lăng Hoa Thanh, sau đó tự sát ngay trước mặt Lăng Tiêu."