Nhưng Lam Nhan lại không cam lòng: “Em muốn chăm sóc tốt cho Thiên Vũ, em có thể từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện tại."
Dưới cái nhìn của cô ta, danh tiếng và vị trí vốn có của cô ta trong ngành giải trí đều không quan trọng bằng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu rất lạnh lùng, không cho phép thương lượng thêm: “Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, nếu như cô không muốn ở lại Hải Thành thì về nước M đi."
Lam Nhan trầm mặc hồi lâu, sau đó quay người leo lên chiếc xe trước đó.
Cô ta biết Lăng Tiêu nói một không hai, bây giờ cô ta chỉ có thể chờ, cô ta tin cơ hội rồi cũng sẽ đến.
Tiếp đó Lăng Tiêu nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Hôm nay cám ơn cô đã đến, vé máy bay đặt lúc nào vậy, đến lúc đó tôi cho người đưa cô đến sân bay."
Mặt Lâm Chi Vũ cứng đờ: “Qua hai ngày nữa, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh."
Hắn không kịp chờ đợi muốn tiễn cô ta đi như vậy sao?
Lăng Tiêu gật đầu rồi không có nói thêm nữa, nhìn về phía vệ sĩ đứng một bên mà dặn dò: “Nhất định phải đưa Lâm tiểu thư đến khách sạn an toàn."
"Vâng." Vệ sĩ lập tức nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Lâm tiểu thư, mời."
Lâm Chi Vũ cười cười rồi nói với Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, hai ngày nữa dì sẽ về nước M, trong thời gian đó nếu con nhớ dì thì gọi điện thoại cho dì nhé."
Lăng Thiên Vũ khẽ gật đầu.
Cậu bé vừa tìm lại được tiếng nói vẫn tương đối thích trầm mặc.
Sau khi Lâm Chi Vũ cũng lên xe, Lăng Tiêu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tự giác, không đợi hắn mở miệng đã nói: “Tôi cũng phải đi, mẹ tôi đang chờ tôi về nhà ăn cơm, tạm biệt Thiên Vũ, giọng của con thật là dễ nghe."
Cô vội vàng tạm biệt ba con Lăng Tiêu, tranh thủ muốn tìm xe rời đi.
Kết quả chưa đi được hai bước thì đã bị một bàn tay kéo lấy: “Tôi bảo cô đi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu mà quay đầu lại, vừa tiễn hai người đi, tiếp theo chẳng phải đến phiên cô sao?
Chẳng lẽ cô lĩnh ngộ sai ánh mắt vừa rồi?
"Hôm nay Thiên Vũ mở miệng nói chuyện, chẳng lẽ không nên chúc mừng cho nó à?"
"Cho nên?"
Lăng Tiêu buông cô ra, tự phụ mở miệng: “Cùng đi ăn cơm đi."
Chỉ có ba người họ?
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không suy xét quá lâu: “Ăn cái gì?"
Lăng Thiên Vũ nói: “Ăn lẩu."
Cậu nhóc biết Thịnh Hoàn Hoàn thích lẩu.
Sau bốn mươi phút, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ở một tiệm lẩu nổi danh.
Trước khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn đã đeo khẩu trang và kính râm vào.
Nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc kia bị hai thứ chướng mắt là khẩu trang và kính râm che kín lại, sắc mặt Lăng Tiêu đen thui: “Cô muốn đi ăn trộm à?"
Thịnh Hoàn Hoàn giải thích: “Người nổi tiếng thị phi nhiều, nên kín tiếng một chút thì tốt hơn."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn để lộ cuộc sống riêng tư của mình trước ống kính và trở thành đề tài câu chuyện của giới giải trí.
Cô ngẫm nghĩ rồi lấy ra hai cái khẩu trang từ trong túi: “Hai ba con anh cũng đeo đi?"
Tướng mạo của hai người này nổi bật như thế, một mình cô đeo cũng không có tác dụng!
Lăng Thiên Vũ lập tức thò khuôn mặt nhỏ qua.
"Thật ngoan." Thịnh Hoàn Hoàn đeo khẩu trang vào cho Lăng Thiên Vũ rồi hôn một cái lên trán cậu bé.
Lúc này một cái đầu to cũng duỗi tới.
Thịnh Hoàn Hoàn: “? ? ?"
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua tay cô.
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."