Diệp Sâm còn nói ngày mai muốn mời các cô tụ họp.
Trải qua một tuần điều dưỡng làm tình hình của thai nhi đã ổn định lại, Chúc Văn Bội nói Thịnh Hoàn Hoàn có thể đi ra ngoài dạo một chút.
Cả tuần này Chúc Văn Bội thấy Thịnh Hoàn Hoàn luôn rầu rĩ không vui, Lăng Tiêu lại không thấy bóng dáng nên muốn cô ra ngoài giải sầu, cả ngày nằm trên giường không làm gì càng khiến tâm trạng bế tắc.
Thế là Thịnh Hoàn Hoàn đáp ứng ngày mai đi ăn liên hoan.
Đêm nay Lăng Tiêu tới rất sớm, mới 10h đã tiến vào từ ban công, trên người hắn mang đầy sương lạnh.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tắt đèn, cô vừa trả lời Nam Tầm xong, vừa buông điện thoại xuống thì nhìn thấy Lăng Tiêu. Hắn gầy, đôi mắt đầy tơ máu, trên gương mặt anh tuấn giảm đi chút lạnh lẽo cao ngạo tăng thêm chút mỏi mệt, thậm chí còn có vẻ sa sút.
Người đàn ông luôn lạnh lẽo vô tình đứng trên cao, bây giờ như biến thành người khác, mặc dù kiêu ngạo không giảm, nhưng lại như bị đẩy từ trên trời xuống thế gian, bị thế tục hỗn loạn dây dưa làm khó.
Lăng Tiêu đi đến bên giường của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau lại không nói gì.
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không biết phải nói gì với Lăng Tiêu: “Anh đến rồi à?" "Đã lâu không gặp?" "Một tuần qua anh đang bận cái gì?" Hay là: “Suy nghĩ thế nào rồi?".
Cô nói không nên lời, cho nên dứt khoát không hỏi gì cả.
Mà Lăng Tiêu có vẻ cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, họ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng hắn đưa tay sờ sờ gương mặt gầy gò của cô rồi ngồi xuống bên giường: “Em gầy."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Anh cũng gầy."
Ánh mắt của Lăng Tiêu rất chuyên chú, giọng nói rất dịu dàng: “Mấy ngày nay tôi bận chuyện của công ty, ngày mai tôi tới đi với em, em muốn đi chơi chỗ nào?"
Đường Thị đã không trốn thoát lòng bàn tay của hắn, những chuyện còn lại cứ giao cho Phùng Việt làm, hắn nhớ cô, muốn ở bên cạnh cô, dù họ không nói được gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, gương mặt cọ cọ lòng bàn tay Lăng Tiêu như con mèo con: “Em không muốn đi đâu cả, ở lại đây cũng rất tốt."
Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ nheo mắt quyến rũ của Thịnh Hoàn Hoàn mà cuống họng lăn lộn, hai tay thon dài nâng mặt cô lên, ánh mắt lướt qua gương mặt quyến rũ rồi rơi vào đôi môi mịn màng của cô, kiềm lòng không đặng hôn xuống.
Nụ hôn này dịu dàng triền miên làm say lòng người, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại rất tỉnh táo, không tập trung say mê như Lăng Tiêu.
Hắn ấn cô xuống, môi bắt đầu dời xuống cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh của cô, nhưng lại không tiếp tục nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra rồi thò tay níu lấy cổ Lăng Tiêu, chủ động đưa môi lên.
Nhưng lần này Lăng Tiêu lại hơi nghiêng mặt đi, môi của cô rơi lên khóe miệng của hắn.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hiện lên vài phần lạnh lùng, đáy mắt rất trong trẻo, tiếp đó cô nắm lấy tay hắn dời nó đến phần bụng bằng phẳng của mình.
Thân thể Lăng Tiêu cứng lại, sau đó dời tay đi.
"Vẫn không chịu nhận đúng không?"
Câu nói này của Thịnh Hoàn Hoàn làm thân thể Lăng Tiêu căng cứng, hắn nhìn đôi mắt trong veo sáng tỏ của cô thì bỗng hiểu ra vừa rồi cô chỉ đang dò xét hắn.
Đôi mắt Lăng Tiêu càng đỏ, hắn cẩn thận cài nút áo cho cô rồi nắm lấy tay cô và khàn khàn nói: “Hoàn Hoàn, chúng ta bỏ đứa nhỏ này rồi bắt đầu lại từ đầu đi!"
“Hoàn Hoàn, chúng ta bỏ đứa nhỏ này rồi bắt đầu lại từ đầu đi!"
Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn từng chút từng chút vỡ vụn, hơi lạnh từ trái tim tràn ra toàn thân: “Cho nên đây chính là kết quả sau một tuần suy xét của anh?"
Lăng Tiêu nói: “Đúng."
"Nó là con của anh." Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên lớn lên, đột nhiên rút tay khỏi lòng bàn tay hắn.
Lăng Tiêu đau đớn áy náy, nhưng lại rất kiên định: “Về sau chúng ta sẽ có đứa khác."
Hắn vẫn không thể đối mặt với cô, không thể đối mặt với đứa bé này.
Câu trả lời của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn triệt để nản lòng, cô nhìn hắn rồi lắc đầu, sắc mặt từ màu trắng chuyển thành màu tro tàn, trái tim từ tức giận đến lạnh lẽo, cuối cùng đã chết lặng: “Không, Lăng Tiêu, chúng ta không có khả năng có con nữa, đời này cũng không thể."