Cách từng thanh sắt, Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở hầm giam, nhìn Lăng Tiêu ở bên ngoài mà không khỏi cảm thấy bi thương cho mình, đến nay cô vẫn cảm thấy mình vẫn bị nhốt trong căn hầm này, nuốt hận, nhưng không làm được gì.
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì, làm người ta không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ hầm giam, lướt qua Lăng Tiêu rồi đi vào thang máy: “Trở về đi, qua đêm nay tôi sẽ không nhắc lại một chữ.”
Đi ra khỏi hầm giam, hai người không nói chuyện với nhau nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn không trở về phòng ngủ chính mà tiến vào phòng đối diện rồi đóng chặt cửa, đêm nay Lăng Tiêu cũng không làm khó dễ nữa.
Nửa đêm, một bóng dáng mảnh khảnh đi ra ngoài từ phòng ngủ, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào tầng hầm, chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lão, bước từng bước một vào bên trong.
Ánh đèn trong tầng hầm lờ mờ, Thịnh Hoàn Hoàn cầm đèn pin trong tay, nhưng lần này lại không mở ra.
Tầng hầm đặc biệt yên tĩnh, cả hô hấp cũng phải cẩn thận, Thịnh Hoàn Hoàn lần mò đi vào bên trong, thân thể càng lạnh lẽo, toàn thân sởn tóc gáy, nhưng cô lại không lùi bước.
Nếu Lăng Tiêu không thể tìm ra chân tướng cho cô, cô chỉ có thể tự tìm kiếm đáp án, để trong lòng được an bình, cũng trả lại sự trong sạch cho mình.
Tiếp cận hầm rượu, từng âm thanh nhỏ truyền đến từ phía trước, hình như là chuột đang tác quái, lắng nghe kỹ còn có tiếng ngâm nga khe khẽ.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn căng thẳng, khẩn trương, kích động, còn có sợ hãi đối với thứ không biết.
Là cô ta, nhất định là cô ta.
Tiếng ngâm nga khe khẽ có vẻ quỷ dị rét lạnh trong tầng hầm tối tắm yên tĩnh, nhưng lúc này kích động trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn lại lớn hơn sợ hãi. Bởi vì cô nhìn thấy cái bóng trong thang máy, cô ta có bóng.
Trên đời này không có quỷ, chỉ có người giả thần giả quỷ.
Khi cô cẩn thận tới gần, tiếng ngâm nga kia càng ngày càng rõ, cứ như tiếng suối chảy róc rách, trong trẻo vang vọng, thấm vào ruột gan.
Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn thấy “Thứ” đã tác quái kia, cô ta mặc váy dài màu trẳng, có mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, đang cúi đầu ngồi xổm, nhẹ nhàng ngâm nga với búp bê babie trên mặt đất.
Thịnh Hoàn Hoàn kích động không thôi, đâu thèm quan tâm giọng nói cô ta êm tai đến mức nào, chỉ mở điện thoại ra ấn nút chụp ảnh.
Đèn flash sáng lên, người trên mặt đất bỗng kinh hãi ngẩng đầu, tấm hình vừa vặn bắt được khoảnh khắc đó.
Sau đó, ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt người nọ.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lí, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn căng thẳng, sau lưng lạnh toát.
Đó là một cô gái trẻ, tuổi cũng ngang với cô, trên mặt mọc đầy đốm đỏ, cũng có khả năng là bớt, có màu đỏ tươi như máu.
Cô gái bị đèn pin của Thịnh Hoàn Hoàn chiếu vào nên không mở mắt ra được, cô ta vươn đôi tay che ở trước người rồi quay mặt đi.
“Cô là ai?” Thịnh Hoàn Hoàn cất điện thoại, cầm chặt đèn pin phòng thân, bước từng bước một về hướng cô gái kia.
Cô gái không nói lời nào, sợ hãi quay người qua, đôi tay lần mò trên sàn nhà muốn rời đi.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận ra, cô gái này sống thời gian dài trong bóng tối, đèn pin trong tay cô quá sáng, chiếu vào mắt người bình thường cũng làm tầm nhìn trở nên đen nhánh, huống chỉ là người quanh năm trốn trong chỗ tối, hai mắt căn bản không thể thích ứng được.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chặn đường cô ta, chuyển đèn pin từ trên mặt xuống người cô: “Cô là ai, vì sao hơn nửa đêm lại xuất hiện ở chỗ này?”
Cô gái trông có vẻ rất sợ, cả người run rẩy lợi hại, mắt vừa nhìn rõ được liền nhào về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, cô ta muốn đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra thoát khỏi tầng hầm.
Nhưng cô ta vừa đụng vào Thịnh Hoàn Hoàn thì đã phát ra một tiếng hét thảm, sau đó té ngã xuống đất…