Thiên Vũ còn nhỏ, anh cũng còn nhỏ à?
Nể tình Lăng Tiêu đang ôm Lăng Thiên Vũ nên Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đeo khẩu trang thay Lăng Tiêu.
Sau khi đeo xong, Lăng Tiêu lại không có ý định rụt đầu về.
Thịnh Hoàn Hoàn: “? ? ?"
Lăng Thiên Vũ thông minh chỉ điểm sai lầm cho Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ chỉ vào cái trán vừa được cô hôn lên của mình.
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Xuống xe đi!"
Nói xong cô đẩy cửa xe ra bỏ đi.
Lăng Tiêu nhíu mày lại.
Lăng Thiên Vũ giật giật áo Lăng Tiêu, tay nhỏ chỉ vào nơi mình vừa được Thịnh Hoàn Hoàn hôn qua rồi đề nghị: “Hay ba cũng hôn ở đây một cái đi?"
Không!
Hắn tuyệt không làm chuyện ấu trĩ như vậy.
Lăng Tiêu rất tự phụ: “Không được tự cho là thông minh."
Ánh mắt của hắn liếc qua trên trán Lăng Thiên Vũ, đột nhiên khá bội phục EQ của Lăng Thiên Vũ.
Cậu nhóc mới 4 tuổi...
Sau khi lớn lên EQ này còn cao đến mức nào nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn đặt một gian phòng riêng, sau khi vào phòng mới tháo khẩu trang xuống.
Mùi lẩu rất thơm làm ba người đều thèm thuồng, Lăng Thiên Vũ ăn đến đầu đầy mồ hôi, cậu nhóc cũng thích ăn cay giống như Thịnh Hoàn Hoàn.
Sức chiến đấu của Lăng Tiêu yếu hơn một chút, nhưng hắn rất tự giác nhún đồ vớt đồ ăn cho họ, nhìn thấy họ ăn ngon thì tâm tình của hắn cũng rất tốt, gương mặt luôn lạnh như băng cũng hiện ra vẻ dịu dàng.
"Lăng Tiêu, tôi có lời này muốn nói với anh." Sau khi ăn no, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở nên nghiêm túc lên.
Đúng lúc này, điện thoại của Lăng Tiêu reo lên, là Lăng Hoa Thanh gọi đến.
Lăng Tiêu không tránh đi mà nghe máy ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Ba."
Không biết Lăng Hoa Thanh nói gì đầu bên kia điện thoại mà vẻ mặt vốn ôn hòa hiếm thấy của Lăng Tiêu lại khôi phục sự lạnh lẽo nhất quán: “Được rồi, con tới ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô muốn nói gì?"
Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói với Lăng Tiêu là cô mang thai.
Nhưng hiện tại bầu không khí đã thay đổi, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên không muốn nói nữa, cô còn có rất nhiều lo lắng, vừa rồi chỉ do nhất thời xúc động thôi: “Tôi muốn nhắc anh đừng quên bôi thuốc."
Lăng Tiêu cười cười: “Được."
Lăng Tiêu có việc đột xuất nên bảo vệ sĩ đưa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Thiên Vũ trở về.
Trên đường đi Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn không tập trung nên nắm lấy tay cô: “Hoàn Hoàn không vui sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Dì chỉ có chút tâm sự thôi, hiện tại đã không có việc gì."
Lăng Thiên Vũ nói: “Dì gạt người."
Thịnh Hoàn Hoàn: “. . . Chờ lúc dì muốn nói sẽ nói với con đầu tiên nhé."
Nhóc này là máy phát hiện nói dối sao?
Lăng Thiên Vũ duỗi tay nhỏ ra: “Móc méo đi."
Dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Lăng Thiên Vũ chọc cười Thịnh Hoàn Hoàn: “Được, móc méo."
Chưa thấy cậu nhóc nào ông cụ non như thế.
Khí chất này, vẻ mặt này, chí ít cũng học theo Lăng Tiêu chín phần.
Thịnh Hoàn Hoàn đưa Lăng Thiên Vũ về Lăng Phủ trước rồi mới quay về Thịnh gia, nửa đường cô nhận được một tấm ảnh làm mặt cô lập tức trắng bệch ra.
Ảnh là do Đường Nguyên Minh gửi cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Trong ảnh, Lăng Tiêu ngồi trong một nhà hàng Tây rất cao cấp, ngồi đối diện hắn là một cô gái xinh đẹp trẻ trung.