Ngay cả Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhịn không được chọc chọc lên vòng eo mềm mại của Nam Tâm, nói khẽ với cô: “Chị Nam Tâm cược với anh ta đi, dù sao tính thế nào chị cũng không có hại.”
Lăng Kha như con giun trong bụng Thịnh Hoàn Hoàn, dùng sức gật đầu với Nam Tâm, không tiếng động dùng khẩu hình miệng nói: “Chịu đi chị, mau đánh cược với ảnh đi.”
Nam Tầm nhịn không được trợn trắng mắt: “Hai em nghĩ Diệp Sâm quá đơn giản.”
Diệp Sâm không phải người hào phóng!
Thua thì đưa cô 1 tỷ của hồi môn? Để cô mang tiền của anh đi lấy chồng? Diệp Sâm làm được chuyện này sao?
Dám chơi lớn như thế thì sao Diệp Sâm có thể để mình thua, dù dùng thủ đoạn cưỡng đoạt hay trơ trến thế nào cũng phải trói chặt cô lại.
Không phải cô chưa lĩnh giáo qua thủ đoạn đê tiện của người này, hiện tại cô còn đang phiền lòng phải làm sao mới đuổi anh ra khỏi nhà được đây này!
Nam Tầm cảm thấy nếu mình đánh cược với anh thì đời này thật sự bị rơi vào bẫy, dính phải khối kẹo mạch Í nha quẳng như thế cũng quảng không ra.
Vì thế dưới sự chờ đợi của mọi người, Nam Tầm lại lý trí trực tiếp từ chối Diệp Sâm: “Tôi không cược với anh”
“Vì sao?” Đôi mắt đen thâm thúy của Diệp Sâm nheo. lại, tà khí lại cường thế: “Trong vụ cá cược này em không thiệt thòi gì, nếu em chắc nịch từ chối tôi như thế thì vì sao không dám cược?
Hay trong lòng em, thái độ từ chối tôi không cứng rắn bằng ngoài miệng?”
Đúng vậy, vì sao Nam Tâm không dám cược.
Trừ phi cô chỉ nói ngoài miệng, kỳ thật trong lòng không bài xích Diệp Sâm theo đuổi.
Mặt Gố Nam Thành càng đen, càng cảm thấy nụ cười đắc ý trên miệng Diệp Sâm đặc biệt chướng mắt, anh đang cười cái gì, thật cho rằng Nam Tâm sẽ đồng ý sinh con cho anh?
Cố Nam Thành quá hiểu Nam Tầm, sau khi có Hoan Hoan, cô chưa bao giờ suy xét muốn sinh thêm. Hiện giờ cô mang theo con gái, dù tái giá cũng sẽ không sinh nữa.
Diệp Sâm cố ý xuyên tạc ý của cô, đáng tiếc phép khích tướng vô dụng, Nam Tầm thản nhiên nói với anh: “Tôi không cược với anh là sợ anh luẩn quẩn trong lòng vì 1 tỷ, bám lấy tôi không buông.”
Da mặt Diệp Sâm dày, thong dong không chút xấu hổ mà nói trước mặt nhiều người: “Dù em không cược với tôi thì tôi cũng bám lấy em không buông.”
Sau đó anh lại thản nhiên bỏ thêm một câu: “Tâm Nhi, đời này em nhất định phải sinh cho tôi một đứa con trai, em trốn không thoát đâu.”
“Phanh” một tiếng vang lên, truyền đến từ hướng của Cố Nam Thành.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mặt Cố Nam Thành đen như than, tiếng vang vừa rồi là âm thanh khi gã đặt mạnh cái ly trong tay lên mặt bàn.
Đường Nguyên Minh nghiền ngẫm nhìn về phía Cố Nam Thành, lên tiếng trêu chọc: “Sao Cố tổng lại trút giận lên ly rượu, chẳng lẽ rượu này không hợp khẩu vị của anh?”
Bartender vừa nghe thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh †a không đắc tội nổi mấy đại gia này.
Cố Nam Thành châm chọc cười lạnh: “Rượu rất ngon, chỉ là có vài người làm tôi mất hết khẩu vị.”
Bartender nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt không khỏi liếc. nhìn về hướng Diệp Sâm, anh ta đoán nhất định là người đàn ông cứ luôn nhắc đến chuyện sinh con trai này làm Cố tổng ghê tởm.