Nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn nóng đến dọa người, Nam Tâm muốn tránh thoát trói buộc, nhưng không có kết quả.
Cũng may Diệp Sâm chỉ nắm chặt mà không làm gì cả.
Quá trình này đặc biệt dày vò, may mà khả năng tự chủ của Diệp Sâm rất mạnh, vẫn có thể bình an mà trở về khách sạn.
Xe dừng lại, Diệp Sâm đã bị mấy người đàn ông đón đi, trong đó có một người còn cầm hòm thuốc trong tay.
Nam Tầm không yên tâm nên ôm Cố Hoan đi theo phía sau bọn họ, mãi đến khi họ ngừng lại trước một gian phòng, Nam Tầm mới phát hiện thì ra Diệp Sâm ở ngay kế bên cô.
Diệp Sâm ngã lên giường, phát ra một tiếng rên kiềm nén.
Tâm nhìn nóng rực của anh nhìn chăm chăm vào cô, như hận không thể xé nát cô rồi nuốt vào bụng, bên tai Nam Tâm đỏ bừng, không dám nhìn thẳng.
Rất nhanh, có người chích một mũi lên mu bàn tay Diệp Sâm, hô hấp của anh dần dần ổn định lại, Nam Tầm thấy thế thì vội rời khỏi phòng anh
Sau khi trở về phòng, Nam Tâm lập tức gọi điện thoại cho Nam Hạo Thiên.
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng nói vội vàng của Nam Hạo Thiên vang lên: “Lúc này con gọi trở về làm gì, Diệp Sâm đâu?”
Nam Hạo Thiên biết rõ lúc này Nam Tầm còn có thể gọi điện thoại đi có nghĩa là gì – Kế hoạch của ông ta thất bại!
Quả nhiên là ông ta làm.
Thất vọng đã không đủ để hình dung tâm tình lúc này của Nam Tầm, cô nhịn không được chửi ầm lên: “Nam Hạo Thiên, có phải ông không điên rồi, ông biết mình đang làm gì không?”
Nam Hạo Thiên vẫn ôm một tia hy vọng: “Tiểu Tầm, con giúp cha đi, Cố Nam Thành đã giành đi tất cả đơn đặt hàng rồi, cha đã cùng đường rồi nên mới ra hạ sách này.”
“Giúp ông? Tôi lấy gì giúp ông, bán mình?”
“Con nghe cha nói, trước kia Diệp Sâm nghe lời con nói nhất, hơn nữa cậu ta còn chưa kết hôn…”
Nam Tầm tức đến căn răng: “Câm miệng, ông nghĩ con gái mình là tiên nữ sao, một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, còn mang theo con gái, đưa tới cửa người ta còn không nhìn một cái, ông cứ chờ gánh chịu lửa giận của Diệp Sâm đi!”
Ngu xuẩn, thật không biết năm đó tại sao mẹ cô lại bị người đàn ông này lừa tới tay.
“Tiểu Tâm, con đừng như vậy, giúp cha với… Con giúp cha đi…”
Nam Tầm nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt: “Nam Hạo Thiên, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, tôi và ông ân, đoạn, nghĩa, tuyệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Nam Tâm ngồi trên sô pha cả đêm.
Sáng sớm, Cố Hoan thức dậy kêu đói, Nam Tầm dẫn cô bé đi đến tiệm buffet, thuận tiện đóng gói một phần cho Diệp Sâm.
Đã qua rất nhiều năm, cô vẫn nhớ rõ khẩu vị và sở thích của anh ta.
Cố Hoan rất tò mò, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Nam Tầm: “Mẹ, đây là gói về cho ai?”
Nam Tầm giải thích: “Là cho người chú phòng kế bên chúng ta.”
“Chú kế bên? Hai người quen biết sao?” “Ừ, quen từ rất sớm, nhưng quan hệ không tốt lắm, đây là gói về cho chú đó, nếu không cần thì chúng ta giữ lại ăn trưa có được không?”
Cố Hoan đặc biệt ngoan: “Dạ được, chú kia rất hư sao?”
Nam Tâm rất khó trả lời vấn đề này: “Không hư, chỉ là… mẹ và chú có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì vậy mẹ, giải thích rõ ràng là được rồi Nam Tâm: “… Ừ!”
“Mẹ, rốt cuộc là hiểu lầm gì?”
Cục cưng, con có mười vạn câu hỏi vì sao à?
Ngoài cửa phòng Diệp Sâm có vệ sĩ canh giữ, Nam Tầm trực tiếp tiến lên hỏi: “Xin hỏi Diệp Sâm dậy chưa, tôi họ Nam, làm phiền truyền lời giúp tôi, tôi có việc tìm anh ta.”
“Diệp thiếu đã dậy rồi, xin chờ một lát” Vệ sĩ đi vào, chỉ lát sau đã đi ra: “Nam tiểu thư, Diệp thiếu mời ngài đi vào.”
“Cảm ơn." Nam Tầm gật đầu cảm ơn vệ sĩ, nằm tay Cố Hoan đi vào.
Vừa vào cửa liền thấy Diệp Sâm mặc đồ ở nhà ngồi trên sô pha, có thể là tác dụng phụ của thuốc quá mạnh, sắc mặt anh trông không được đẹp, tỉnh thần cũng không quá tốt…