Mộ Tư phản bội tổn thương cô quá sâu, cô sẽ không tha thứ cho anh ta, không có khả năng thản nhiên như không có việc gì mà tiếp tục qua lại, dù chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
"Nếu em không khoẻ thì nằm nghỉ ngơi đi." Cố Bắc Thành đưa tay đỡ Thịnh Hoàn Hoàn dậy từ ghế salon đi đến bên giường nằm xuống, cẩn thận đắp mền cho cô rồi cười khẽ và nói: “Em nghỉ ngơi đi, hôm nào anh sẽ trở lại thăm em, đến lúc đó anh muốn nhìn thấy một Thịnh Hoàn Hoàn nhảy nhót tưng bừng."
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ gật đầu: “Được!"
Sau khi Cố Bắc Thành xuống lầu thì nhìn thấy Mộ Tư quỳ trên mặt đất, trông anh ta có vẻ không tốt, sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi.
Bên cạnh Mộ Tư có một chiếc xe lăn, một tay của anh ta nắm chặt tay vịn xe lăn mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
"Được rồi, đứng lên đi!"
Thịnh Xán lạnh lùng nhìn Mộ Tư quỳ trên mặt đất: “Mộ Tư, cậu không cần phải làm như vậy, tôi giam lỏng người trong lòng cậu ba tháng, cậu vứt bỏ Hoàn Hoàn trong hôn lễ, ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong."
Ba chữ người trong lòng này do Thịnh Xán nói ra như con dao đâm vào trái tim Mộ Tư.
Mộ Tư cố chịu đựng đau đớn trên đùi mà di chuyển về phía trước, áy náy quỳ trước mặt Thịnh Xán: “Bác trai, bác chỉ dạy cháu mấy năm, như người thầy người cha của cháu, ân trọng như núi. Còn có Hoàn Hoàn, cô ấy bỏ ra quá nhiều vì cháu, đời này sợ là không còn ai thật lòng đối đãi với cháu như cô ấy, là cháu hổ thẹn với hai người."
"Ân trọng như núi à? Không dám nhận." Thịnh Xán cười lạnh, nhưng trên mặt lại không có vẻ oán trách và hận thù gì: “Mộ Tư, tôi dạy bảo cậu chỉ vì cậu là người do con gái tôi chọn trúng, tôi xem cậu như con rể tương lai. Tôi ra sức bồi dưỡng cậu chỉ vì muốn cuộc sống sau này của con gái mình vô tư vô lự, không liên quan gì đến bản nhân cậu cả."
"Nếu cậu và Hoàn Hoàn đã chia tay thì chúng ta càng không có liên quan gì. Tôi nghe nói chân của cậu lành lại không dễ dàng, mau đi về tĩnh dưỡng đi, tôi và Hoàn Hoàn đều rất khoẻ, cám ơn cậu quan tâm."
Thái độ của Thịnh Xán làm lòng Mộ Tư như đao cắt.
Người đàn ông này đã từng như một người cha hiền hòa sờ đầu anh ta và nói: “Không sao, thất bại còn có thể làm lại, cháu rất ưu tú, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình."
Những lúc như vậy, Thịnh phu nhân sẽ bưng một đĩa hoa quả hoặc điểm tâm tới: “Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi, A Tư thông minh mà, đừng vội vã quá."
Để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay vợ chồng Thịnh Xán thật sự rất tốt với Mộ Tư, coi anh ta như con ruột, nơi này như ngôi nhà của anh ta.
Lúc trước anh ta bị hận thù che mắt nên cảm thấy Thịnh Xán cầm tù Bạch Tuyết, ép mình và Thịnh Hoàn Hoàn mau chóng thành hôn là chơi anh ta như khỉ.
Hơn nữa anh ta nợ Bạch Tuyết nên lúc đầu đặc biệt hận Thịnh Xán.
Lúc đó anh ta căn bản không suy nghĩ đến chuyện về sau phải đối mặt với Thịnh Xán và Thịnh Hoàn Hoàn như thế nào.
Hiện tại Mộ Tư mới biết được không có quan hệ với Thịnh Hoàn Hoàn thì mình và Thịnh Xán chỉ là người xa lạ quen thuộc, anh ta và Thịnh gia chẳng có liên hệ gì cả.
"Cháu biết rồi bác trai, cảm ơn nhiều năm qua bác đã dạy bảo." Mộ Tư gục đầu xuống dập đầu lạy Thịnh Xán ba cái, sau đó run run rẩy rẩy ngồi lại lên xe lăn, đưa mắt liếc nhìn trên lầu.
Từ đầu đến cuối cửa phòng ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn đóng chặt.
Cố Bắc Thành có chút không đành lòng nên đi tới: “Đừng nhìn, cô ấy sẽ không xuống đâu."
Kỳ thật trước khi đến Mộ Tư đã nghĩ tới kết quả này, cô và Lăng Tiêu mang Tô Quy đến trị chân cho anh ta là muốn triệt để cắt đứt dây dưa giữa họ.
Bây giờ chân của anh ta sắp khôi phục, chỉ việc trò chuyện tối thiểu nhất mà cô cũng không muốn.
Cố Bắc Thành đẩy Mộ Tư ra khỏi Thịnh gia.
Sau khi ra ngoài, Mộ Tư đè tay Cố Bắc Thành lại: “Tôi muốn đi thắp nén nhang cho bác gái."
Cố Bắc Thành đẩy Mộ Tư ra sau núi, Mộ Tư nhịn không được hỏi anh ta: “Hoàn Hoàn... Cô ấy khoẻ chứ?"
Cố Bắc Thành bình tĩnh trả lời: “Cô ấy rất khoẻ, anh yên tâm."
Mộ Tư nghiêng mặt qua nhìn căn biệt thự quen thuộc trước mặt, có chút suy sụp mà hỏi Cố Bắc Thành: “Bắc Thành, chẳng lẽ tôi không có cả tư cách quan tâm cô ấy như bạn bè sao?"
Cố Bắc Thành im lặng: “Mộ Tư, nếu như lúc trước khi bác trai xảy ra tai nạn, anh chịu dừng xe lại, không vứt bỏ cô ấy thì tôi nghĩ cô ấy không đến mức nhẫn tâm như thế."
Mộ Tư nắm chặt tay vịn, khàn khàn tự trách: “Lúc ấy tôi bị hận thù che mắt."