Tiêu Dịch cất điện thoại đi, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng: “Lát nữa có mấy cô gái đến đây.”
Vân Kỳ nhướng mày: “Thế nào, cái cô ở nước ngoài không đủ làm anh no bụng à?”
Tiêu Dịch nhớ tới cô gái như đoá hoa trong nhà, không khỏi bật cười, cô rất mong manh, anh đâu dám đụng đến cô.
“Hiểu lầm, là bạn của cô ấy, tâm tình không tốt nên qua ngồi chơi, anh tôn trọng một chút.” Ánh mắt Tiêu Dịch dừng lại trên người Vân Kỳ.
Vân Kỳ đặc biệt buồn bực: “Đệt, anh nhìn tôi làm gì, bên cạnh ông đây còn thiếu gái à?”
Tiêu Dịch chuyển mắt qua hai người đàn ông còn lại, cuối cùng lại về tới người Vân Kỳ: “Nơi này trừ anh ra thì còn ai cảm thấy hứng thú với phụ nữ?”
Vừa nhìn hai vị kia là biết hệ cấm dục.
Ánh mắt Vân Kỳ xẹt qua người Diệp Sâm và Lăng Tiêu, thật sự không còn lời gì để nói: “Tôi nói này Diệp Sâm, Lăng Tiêu người ta đã kết hôn rồi, sao anh còn chưa có tin tức gì? Anh đã sắp 30 tuổi, không sợ nghẹn hư à.”
Tiêu Dịch cũng nói: “Rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào mới lọt được vào mắt xanh của Diệp Sâm anh?”
Diệp Sâm cười cười, ngón tay thon dài chuyển động chất lỏng màu đỏ tươi trong ly, ngũ quan tuấn mỹ mang theo chút tà khí: “Trắng trẻo, ăn nói ngọt ngào, xinh đẹp, tươi tắn ngon miệng.”
Trắng trẻo, ăn nói ngọt ngào, xinh đẹp, tươi tắn ngon miệng… Nghe những ngữ này, trong đầu Lăng Tiêu không khỏi hiện ra gương mặt tươi cười của Thịnh Hoàn Hoàn, kiểu người Diệp Sâm thích hoàn toàn ăn khớp với Thịnh Hoàn Hoàn.
Vân Kỳ nghe xong thì cười xấu xa nói: “Đó chẳng phải là dạng ngọt ngào đáng yêu? Thì ra anh thích như vậy, dễ thôi, tôi tìm giúp anh, tuyệt đối non đến chảy nước, sạch sẽ ngon miệng.”
Diệp Sâm liếc Vân Kỳ một cái, tiếp tục nói: “Có thể ngọt có thể quyến rũ, có thể ở nhà cũng có thể làm chị đại, ngầu lên còn loá mắt hơn đàn ông, quay đầu mỉm cười là nhớ mãi không quên.”
Tiêu Dịch trêu ghẹo: “Có dạng phụ nữ này sao? Diệp Sâm, đời này anh nhất định sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại.”
Vân Kỳ cũng lắc đầu thở dài: “Tôi thấy anh ta nghẹn hỏng rồi, không có hứng thú với phụ nữ.”
Diệp Sâm đẩy đẩy mắt kính, đột nhiên nói ra một chữ không khớp gì với lời mở đầu: “Sắp.”
Vừa nói xong, cửa phòng bị đẩy ra.
Một vệ sĩ đi đến, ngừng lại bên cạnh Tiêu Dịch: “Tiếu thiếu, bên ngoài có ba cô gái nói tìm anh.”
Tiêu Dịch gật đầu: “Cho họ vào.”
Cửa phòng lại được mở ra, ba cô gái xuất hiện ở ngoài cửa, ai cũng tinh tế lả lướt, da trắng xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp mỗi người mỗi khác.
Vừa bước vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hối hận.
Lăng Tiêu, cô thấy được Lăng Tiêu ngồi ở trong cùng, người đàn ông này dù ở nơi nào cũng tự động toả sáng, làm người ta không thể xem nhẹ.
Hiện tại rời đi còn kịp không?
Ánh mắt sắc bén thâm thúy của Lăng Tiêu liếc nhìn về hướng cô.
Hiển nhiên... Đã không kịp rồi.
Nam Tầm cũng sửng sốt, Diệp Sâm... Diệp Sâm...
Diệp Sâm chống một tay lên sô pha, ngón tay thon dài đặt trên hàng lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt sau cặp mắt kính kia như chim ưng nhìn thẳng con mồi, sắc bén nghiền ngẫm, lại nhất định phải chiếm được.
Không khí thay đổi, cả Lăng Kha luôn tùy tiện cũng cảm nhận được: “Phải đi à?”
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự muốn đánh trống lui quân, lúc này liền thấy Lăng Tiêu nâng tay lên, vẫy về hướng cô một cái: “Lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói nhỏ: “Thật xui xẻo, đi vào trước đi!”
Tâm tư của Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu quấy rầy nên không nhận thấy dị thường của Nam Tầm, cô khẽ oán giận một câu rồi đi vào bên trong.
Lăng Kha thì lôi kéo Nam Tầm đi đến bên cạnh Tiêu Dịch ngồi xuống.
Tiêu Dịch rất phong độ, chào hỏi xong thì giới thiệu Vân Kỳ Diệp Sâm cho các cô quen biết, cuối cùng đến Lăng Tiêu: “Chắc không cần giới thiệu vị này đúng không?”
Lăng Kha và Nam Tầm gật đầu.
Tiêu Dịch lại giới thiệu với Vân Kỳ và Diệp Sâm: “Lăng Kha, Nam Tầm.”
Vân Kỳ gật đầu với hai người, chưa nói cái gì.
Tầm mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tầm: “Đã lâu không gặp.”
Ánh mắt kia mang theo tuyên thệ nào đó, làm Nam Tầm không được tự nhiên: “Đã lâu không gặp.”
Tiêu Dịch có chút kinh ngạc: “Hai người quen biết?”
Diệp Sâm không phải người Hải Thành, trước kia từng học ở đây mấy năm, anh cũng giống như Tiêu Dịch, mấy năm nay luôn phát triển ở nước ngoài, rất ít trở về. Cho nên Diệp Sâm và Nam Tầm quen biết nhau làm anh ta rất kinh ngạc.
Nam Tầm cố làm ra vẻ thong dong: “Cùng trường cấp ba.”
Diệp Sâm cười cho qua.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, trên người hắn đặc biệt sạch sẽ, không có mùi thuốc lá và cồn, đối diện với cặp mắt xem kỹ kia, cô chủ động giải thích nguyên do đêm nay ra ngoài.
Lăng Tiêu nghe xong thì một lúc lâu mới mở miệng: “Uống rượu?”
Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt, gật gật đầu: “Uống một chút.”
Không nhìn thấy Lăng Tiêu không vui, Thịnh Hoàn Hoàn được một tấc lại muốn tiến một thước: “Đêm nay tôi có thể không quay về không?”
“Cô nói đi?” Vẻ mặt Lăng Tiêu không thay đổi chút nào.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết là không được, cô phải trở về với hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người bạn tốt cách đó không xa, có rượu vào nên cũng lớn gan hơn: “Chỉ một đêm.”
Lăng Tiêu không nói nhiều, ánh mắt lại càng lạnh lẽo.
Thịnh Hoàn Hoàn biết đã thất bại, không cam lòng lại không thể làm gì, dưới cơn giận dữ bưng ly rượu trước mặt Lăng Tiêu lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Lúc này giọng nói của Dạ Oanh vang lên trong phòng: “Hiếm khi náo nhiệt như thế, chỉ uống rượu thì thật không thú vị, không bằng chơi cái khác?”
Tầm mắt Vân Kỳ nhìn quanh phòng một vòng rồi trở lại trên người Dạ Oanh: “Vậy em muốn chơi cái gì?”
“Thật hay thách.”
Vân Kỳ nhướng mày: “Thú vị sao?”
Dạ Oanh cười rất quyến rũ, đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về mới trả lời câu hỏi của Vân Kỳ: “Hiện tại người trẻ tuổi đều thích chơi trò này.”
Nói xong, cô đặt một chồng bài và vỏ chai rượu lên bàn rồi hỏi: “Ai tới trước?”
Vân Kỳ đưa bàn tay qua: “Anh thử trước.”
Vân Kỳ quay chai rượu, miệng chai ngừng lại trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Không thể nào, vòng đầu đã trúng chiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn tự nhận xui xẻo, duỗi tay lật bài, vừa thấy thì khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ như tôm luộc.
Dạ Oanh: “Lần đầu của bạn đã cho ai?”
Đây là câu hỏi quỷ quái gì vậy?
Mọi người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, cả Lăng Tiêu cũng nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể đào hầm chui vào: “... Lăng Tiêu.”
Khóe miệng Lăng Tiêu xẹt qua ý cười như có như không.
Vân Kỳ chỉ vào Lăng Tiêu trêu chọc: “Các người xem cái mặt anh ta kìa.”
Lăng Tiêu nhìn cô gái ngượng ngùng trước mắt, trong nháy mắt hắn rất muốn giấu cô đi, vừa rồi Diệp Sâm nói thích kiểu người như cô, hiện tại cô trông thật xinh đẹp ngon miệng.
Dạ Oanh: “Hoàn Hoàn tiếp tục.”
Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên, dùng sức quay chai rượu, lần này miệng chai lại nhắm ngay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhướng mày, duỗi tay rút thẻ bài ra.
Nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy xong rồi.
Lúc này, Lăng Tiêu buông bài xuống, trên đó viết rõ: “Xin dùng một câu hình dung cảm giác lần đầu tiên.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tầm mắt của Lăng Tiêu vẫn không dời khỏi người mình, trong lòng cô không khỏi siết chặt.