Nam Tầm thuận miệng hỏi một câu: “Người mua là ai?”
Tên ngốc nào lại dùng số tiền trên trời mua căn nhà second-hand của người khác, căn nhà kia căn bản không đáng giá 9800 vạn, cao hơn không chỉ gấp đôi giá thị trường.
Lúc trước khi cô mua nhà, ưu tiên đầu tiên là phải yên tĩnh, không khí tốt, sáng sớm nghe được tiếng chim tiếng kêu, cho nên vị trí của nó không phải quá tốt.
Cố Bắc Thành lắc đầu: “Đối phương dùng tên giả, cho nên em cũng không rõ lắm.”
Nam Tầm: “Bắc Thành, cảm ơn em đã nói cho chị biết.”
Sau khi kết thúc trò chuyện, Nam Tầm bắt đầu điều tra mấy tinh anh kia cho Thịnh Hoàn Hoàn, vứt chuyện nhà ở ra sau đầu.
…
Sau khi đi ra thương trường, Lăng Tiêu toả ra hàn khí như một cái tủ lạnh di động, Lam Nhan nơm nớp lo sợ đi theo phía sau hắn, không dám nói một tiếng.
Cô ta vốn định dẫn Thiên Vũ đi mua đồ chơi để cậu chậm rãi chấp nhận mình, có con nít nào mà không thích đồ chơi.
Nhưng đối mặt với những món đồ chơi mới lạ kia, Lăng Thiên Vũ không có chút hứng thú nào, sờ còn chưa sờ một cái, càng không muốn đi xuống khỏi người Lăng Tiêu.
Lam Nhan hao hết tâm tư lấy lòng, chọc Lăng Thiên Vũ phẫn nộ mà bắt lấy con chó bằng máy cô ta đưa tới rồi ném mạnh ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ lên, cả người đều run rẩy.
Ánh mắt Lăng Tiêu như dao nhỏ dừng lại trên gương mặt cô ta: “Nếu đây là cách cô nói thì hiện tại liền cút cho tôi.”
Lam Nhan sợ hãi không nhẹ, cẩn thận đi theo phía sau Lăng Tiêu.
Mãi đến khi lên xe, Lam Nhan mới giải thích: “Em có cách, chỉ là cách này quá kích thích Thiên Vũ, sẽ làm nó nhớ tới... Nhớ tới vụ tai nạn xe kia, cho nên chưa đến đường cùng thì em không muốn dùng đến.”
Thấy sắc mặt Lăng Tiêu không tốt lên chút nào, Lam Nhan lại vội nói: “Lúc trước ở Mỹ, vì sự nghiệp mà em bôn ba khắp nơi, cho nên xem nhẹ Thiên Vũ, nó bị...”
Lăng Tiêu liếc cô ta một cái, Lam Nhan nhớ tới cái gì lập tức nhỏ tiếng lại: “Khoảng thời gian đó em lại không ở bên cạnh nó, không bảo vệ tốt cho nó, cho nên Thiên Vũ mới hận em như thế.”
Lam Nhan cẩn thận mà nhìn Lăng Tiêu, qua hồi lâu mới nghe hắn nói: “Về sau chuyện gì không nắm chắc thì ít nói lại, lần này nếu không thể làm Thiên Vũ chấp nhận cô thì về Mỹ với anh ta cho tôi.”
Lam Nhan gật đầu: “Vâng, em đã biết.”
Trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu nhìn thấy Lăng Hoa Thanh.
Lăng Tiêu giao Lăng Thiên Vũ cho Bạch quản gia, Lam Nhan muốn tiến lên nói chuyện với Lăng Hoa Thanh, bị Lăng Tiêu nhìn thoáng qua lại lui trở về: “Chào bác, bác ngồi, con đi xem Thiên Vũ.”
Lăng Hoa Thanh gật đầu, Lam Nhan rất bất ngờ: “Vậy con đi lên trước.”
Lăng Hoa Thanh đến làm Lăng Tiêu rất vui, hắn ngồi xuống bên cạnh ông ta: “Ba tới lúc nào vậy, sao không nói trước một tiếng với con?”
Lăng Hoa Thanh cười cười: “Ba lại đây có mấy câu muốn nói với con, hiện tại ba là người rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian, từ từ không sao cả.”
Lăng Tiêu nghiêm túc nghe: “Ba nói.”
Lăng Hoa Thanh nhìn lên lầu và hỏi: “Cô ta là mẹ ruột của Thiên Vũ?”
Thực hiển nhiên, “Cô ta” ám chỉ Lam Nhan.
Lăng Tiêu không phủ nhận.
Sau đó liền nghe Lăng Hoa Thanh nói: “Rất tốt, tâm lý con nít nhạy cảm, phải sống chung với mẹ ruột của mình thì thể xác và tinh thần mới khỏe mạnh lớn lên được.”
“Ba...” Lăng Tiêu nghe ra ngụ ý trong câu nói của Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh thu lại nụ cười trên khóe miệng, nói càng đơn giản: “Ba không thích Thịnh Hoàn Hoàn.”
Hồi lâu vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu đáp lại, cũng không thấy hắn chất vấn, Lăng Hoa Thanh bỗng không hiểu nổi tâm tư của hắn: “Ba vốn không nên can thiệp hôn nhân của con, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn này không thể.”
Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh, một lát sau mới bình tĩnh hỏi một câu: “Vì sao?”
Lăng Hoa Thanh dừng một chút mới trầm giọng nói: “Chuyện mẹ con năm đó, Thịnh Xán cũng có một phần, hơn nữa ba vào tù cũng có Thịnh Xán tham dự vào.”
Mười ngón tay thon dài của Lăng Tiêu bỗng căng thẳng: “Vì sao trước đó không nói cho con biết?”
Thịnh Xán!!!
Lăng Hoa Thanh lắc đầu: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ba không muốn con lại nhớ đến những chuyện cũ khó chịu đó, hơn nữa lúc ấy lấy thực lực của con căn bản không phải đối thủ của họ.”
Tay Lăng Tiêu dần dần buông ra: “Còn có ai?”
Lăng Hoa Thanh nói: “Hiện tại ba chỉ có thể xác nhận Thịnh Xán và Đường Thắng Văn.”
Đường Thắng Văn, cha của Đường Nguyên Minh.
Một con cá sấu khổng lồ giới thương nghiệp, một quan lớn trong quân bộ, tốt lắm!
Tay Lăng Hoa Thanh đặt lên lưng Lăng Tiêu mà nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ba vốn không tính nói chuyện này ra, nếu mẹ ruột của Thiên Vũ dọn vào, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn cũng đã rời khỏi Lăng gia, con và cô ta cắt đứt nghiệt duyên, vậy kết thúc ở đây đi!”
Lăng Hoa Thanh cũng không nán lại Lăng Tiêu lâu, bởi vì không có được đáp án xác định từ Lăng Tiêu, vì thế trước khi rời đi, ông ta lại nói với Lăng Tiêu.
Ông ta nói: “Tiêu Nhi, mấy năm nay ba chịu khổ trong tù, chưa bao giờ muốn nhắc đến trước mặt con, nhưng nơi đó khổ đến mấy chắc con có thể tưởng tượng ra, hy vọng con đừng làm ba thất vọng.”
Lăng Hoa Thanh vừa đi không bao lâu, Lăng Tiêu đã nhận được tin nhắn của An Lan: “Con trai, ngày mai chúng ta gặp mặt đi!”
Lăng Tiêu nhớ tới lời Lăng Hoa Thanh nói, nghĩ đến An Lan từng có quan hệ với Thịnh Xán thì đáy lòng sinh ra chán ghét cực đô: “Tôi không có thời gian.”
“Vậy ngày mốt?” An Lan vẫn chưa từ bỏ ý định.
Thấy Lăng Tiêu hồi lâu không đáp lại, An Lan lại soạn tin nhắn gửi qua: “Tiêu Nhi, dù ba con nói gì với con thì cũng đừng tin. Đối đãi tốt với Thịnh Hoàn Hoàn, mẹ nhìn ra được đó là một cô gái tốt, trong lòng có con, đừng làm ra chuyện làm mình hối hận.”
Sau khi gửi tin nhắn này ra, cuối cùng An Lan cũng an tâm một chút.
Lăng Hoa Thanh đến phủ của Lăng Tiêu, ông ta sẽ nói gì với Lăng Tiêu, An Lan có thể suy đoán đại khái ra vài phần, đáng tiếc Lăng Tiêu không muốn gặp bà!
An Lan cũng không biết tin nhắn của mình sẽ trở thành ngòi nổ bậc lửa toàn bộ oán hận của Lăng Tiêu.
Lúc này An Lan đề cập đến Thịnh Hoàn Hoàn, còn nói tốt cho cô đã hoàn toàn chứng minh với Lăng Tiêu rắng bà và Thịnh Xán từng có tư tình.
Nghĩ đến An Lan liên hợp với người ngoài đưa ba mình vào tù, Lăng Tiêu rất hận: “An Lan, bà làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
Gửi xong tin nhắn này, chiếc điện thoại đã tan nát trong tay Lăng Tiêu.
An Lan nhìn thấy tin nhắn của Lăng Tiêu thì cả khuôn mặt trắng bệch.
Sáng sớm, một tin tức lớn bùng nổ lan truyền trong group bạn bè.
Cố Nam Thành bán đấu giá tổ ấm tình yêu đã ở mấy năm với vợ trước Nam Tầm, tối hôm qua bị một kẻ thần bí dùng giá trên trời cả ngàn vạn giành được, trong một đêm biệt thự cao cấp đã bị san bằng thành bình địa.
Nam Tầm bị bạn bè gọi đến đánh thức, mới biết được căn nhà kia đã không còn tồn tại, trở thành một mảnh phế tích hoang vu.
Nghe thấy tin tức này, ngực Nam Tầm như bị mũi đao đâm vào, đau đớn tràn ra toàn thân, cô xốc chăn lên, không đổi cả áo ngủ mà lái chiếc xe vừa mua đi đến tiểu khu.
Căn biệt thự quen thuộc kia thật sự biến mất, không còn lại cả một cục gạch.