“Tôi và anh ta thật sự không có quan hệ…”
Cảnh sát cắt ngang lời Nam Tầm giải thích, chỉ vào ví tiền tiếp tục giáo dục Nam Tầm: “Hiện tại cậu ta đã dọn đến phòng khác rồi, nếu cô còn muốn ở bên cậu ta thì bớt giận mà cho một cơ hội đi, đừng tùy hứng nữa!”
Sau đó ông lại nhìn về phía Diệp Sâm, dặn dò thấm thía: “Còn cậu, đừng chỉ lo làm việc xem nhẹ bạn gái.”
Diệp Sâm ngẩng đầu, đẩy đẩy mắt kính trên mặt, bất đắc dĩ giải thích với cảnh sát: “Tôi sợ tôi không tìm chút chuyện để làm thì sẽ nhịn không được cãi vã tiếp.”
Cô nhìn xem, người đàn ông chững chạc bao dung biết bao, còn đẹp trai, khí chất cũng tốt, có chỗ nào. giống biến thái?
Nếu ông có con rể như thế thì nằm mơ cũng cười.
Người trẻ tuổi hiện tại thật không biết quý trọng!
Chú cảnh sát quay đầu lại khuyên bảo Nam Tâm một hồi rồi dẫn cấp dưới trẻ tuổi đi rồi, trước khi rời đi còn không quên răn dạy Nam Tâm: “Về sau đừng báo. cảnh sát bậy bạ nữa, cô làm vậy là lãng phí cảnh lực, là phạm pháp biết không?”
Lúc đi, ông còn săn sóc đóng cửa cho bọn họ.
Mặt Nam Tầm xanh mét, mấy cảnh sát này mù sao, hiện tại cô giống tình nhân đang cãi nhau giãn dỗi bạn trai sao?
Lúc này Diệp Sâm đang đeo mắt kính tơ vàng, trên đùi đặt notebook, ra vẻ 'Đường đường chính chính' mà ngồi trên sô pha, bình tĩnh chững chạc mà xử lý công việc.
Nam Tầm tức đến mặt trắng bệch, bực bội đi qua đi lại trong phòng: “Con mẹ nó anh diễn đủ chưa, người đã đi hết rồi”
Diệp Sâm vẫn nhìn chằm chằm máy tính, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, không nâng đầu lên mà nói: “Hiện tại tôi thật sự có việc gấp cần xử lý, em mệt thì nghỉ ngơi trước đi!”
Nam Tầm: ”…"
Hoá ra đêm nay đều là cô vô cớ gây rối? Rốt cuộc là ai không làm rõ tình hình? Nhưng hiện tại có thể làm sao. bây giờ?
Phân rõ phải trái cũng vô dụng, đánh thì đánh không lại, báo cảnh sát còn bị dạy dỗ, xã hội này làm sao vậy, lì lợm la liếm là chiếm lý?
“A…” Nam Tâm nghẹn một bụng lửa giận, không thể nhịn được mà rít gào.
Cô sống nhiều năm như thế, chưa bao giờ uất nghẹn đến mức này!
Rốt cuộc Diệp Sâm cũng ngẩng đầu, cười như không cười mà nhìn cô: “Đã hơn nửa đêm rồi, em kêu như thế sẽ làm người ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái đầu anh.” Nam Tầm tức đến chửi thề, chỉ vào Diệp Sâm nói: “Anh chờ cho tôi, sớm muộn gì có ngày bà sẽ làm chết anh.”
Diệp Sâm nằm dài lên sô pha, tà khí ngoắc ngón tay. với cô, gợi cảm lại thu hút: “Đừng chờ sớm muộn gì, em lại đây, tôi có thể lập tức cho em làm.”
“Đi tìm chết đi, tiện nhân này.” Nam Tầm thật sự không thể nhịn được nữa, cởi giày trên chân ném thẳng lên người Diệp Sâm.
Ném xong liền chạy!
Diệp Sâm: …”
Tính tình cô gái này càng ngày càng hung dữ!
Hắn nhìn nhìn chiếc giày trên tay, đặt nó qua một
bên rồi lại tập trung nhìn vào máy tính, mười ngón lại lướt nhanh.
Lúc này lại có một chiếc giày bay vào, đập thẳng vào. khuôn mặt tuấn tú của Diệp Sâm.
Diệp Sâm: “… Nam, Tâm.” “Ha ha ha ha…”
Trong tiếng rống giận nghiến răng nghiến lợi của Diệp Sâm, Nam Tầm mang theo ý cười càn rỡ lao đi, chạy nhanh còn hơn thỏ.