Nam Hạo Thiên bưng ly rượu lên, Diệp Sâm mỉm cười: “Đâu nào, nên là cháu kính chú mới đúng, năm đó cũng nhờ chú và Tiểu Tầm chiếu cố.”
Tầm mắt Diệp Sâm nhìn lướt qua gương mặt Nam Tầm, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nam Tầm cũng bưng ly rượu lên, khách sáo mà uống một ngụm
Sau đó vợ chồng Nam Hạo Thiên cứ liên tục chuốc rượu Diệp Sâm, cũng không biết trong lòng hai vợ chồng này tính toán cái gì, Diệp Sâm lại không tiện từ chối nên uống không ít.
Cuối cùng Nam Tầm thật sự nhìn không được: “Cha, con ăn no, dẫn Hoan Hoan đi về trước.”
Nói xong, Nam Tầm đứng lên.
Lúc này Nam Hạo Thiên hỏi Diệp Sâm: “A Sâm, cháu đang ở đâu?”
Diệp Sâm nói: “Thịnh Thế Danh Môn.”
Nam Hạo Thiên cười nói: “Trùng hợp thật, Tiểu Tầm cũng sống ở đó, hai đứa cùng về đi!”
Nam Tầm nhăn mày lại, Diệp Sâm nói: “Được.”
Nam Tầm không tiện nói thêm gì nữa, hơn nữa người ta chỉ tiện đường chở cô về thôi: “Vậy làm phiền.”
Nam Tầm lên lầu ôm Cố Hoan xuống, Diệp Sâm đã chờ cô trên xe, cô ôm con nên chỉ có thể ngồi phía sau.
Diệp Sâm cũng ngồi phía sau, nhưng xe rất rộng, khoảng cách giữa họ không phải gần.
Nam Tầm để Hoan Hoan nằm trên người mình, cô bé ngủ rất say, nếu không làm ồn thì có thể ngủ đến sáng mai.
Có lẽ do uống nhiều quá, trên đường trở về Diệp Sâm vẫn luôn nhắm mắt, trong xe rất im ắng, chỉ có mùi rượu thoang thoảng vờn quanh chóp mũi.
Nam Tầm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi hơi thở của Diệp Sâm càng ngày càng nặng nề.
“Anh... Không có gì đó chứ?”
Ánh đèn trong xe lờ mờ, Nam Tầm không thấy rõ sắc mặt của anh ta, cô muốn bật đèn, nhưng tay lại bị Diệp Sâm đột nhiên nắm lấy.
Lòng bàn tay Diệp Sâm rất nóng, nóng đến không bình thường.
“Anh phát sốt?” Nam Tầm bị thân nhiệt của anh dọa sợ, theo bản năng đặt tay lên trán anh.
Diệp Sâm lại nắm lấy tay cô, đôi mắt tối tăm của anh sắc bén như chim ưng, giọng trầm thấp khàn khàn: “Cô thật sự không biết?”
Nam Tầm bị hỏi không hiểu ra sao: “Tôi nên biết cái gì?”
Diệp Sâm nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó bỗng buông tay cô ra: “Cha cô động tay động chân trong rượu, nếu cô không muốn bị tôi làm trên xe thì tốt nhất là tránh xa một chút.”
Nam Tầm đột nhiên phản ứng lại, Nam Hạo Thiên động tay trong rượu của Diệp Sâm, lại bảo Diệp Sâm đưa cô về khách sạn, là muốn đưa cô lên giường Diệp Sâm!
Sao cô lại có người cha như thế?
Mặt Nam Tầm trắng bệch, lập tức nói với tài xế: “Làm phiền đưa chúng tôi đi bệnh viện gần nhất.”
Diệp Sâm khàn khàn mở miệng: “Không cần, trực tiếp về khách sạn.”
Nam Tầm lo lắng nói: “Không đi bệnh viện, anh chịu nổi không?”
Diệp Sâm tà khí cười lạnh: “Tìm một người phụ nữ tiết hỏa một chút là được.”
Nam Tầm nghe xong thì bỏ đi lo lắng trong lòng.
Trong hành trình sau đó, Nam Tầm không mở miệng nữa.
Trong xe, tiếng thở của anh ta càng ngày càng nặng, càng ngày càng gấp, cứ vang vọng trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp, phóng đại vô hạn bên tai Nam Tầm, làm cô không chỗ để trốn.
Trong lòng Nam Tầm không biết mắng Nam Hạo Thiên bao nhiêu lần, còn nỗ lực ngó lơ người đàn ông bên cạnh: “Tài xế, làm phiền chạy nhanh lên.”
Diệp Sâm đột nhiên bắt lấy tay Nam Tầm rồi siết thật chặt.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn nóng đến dọa người, Nam Tầm muốn tránh thoát trói buộc, nhưng không có kết quả.
Cũng may Diệp Sâm chỉ nắm chặt mà không làm gì cả.
Quá trình này đặc biệt dày vò, may mà khả năng tự chủ của Diệp Sâm rất mạnh, vẫn có thể bình an mà trở về khách sạn.
Xe dừng lại, Diệp Sâm đã bị mấy người đàn ông đón đi, trong đó có một người còn cầm hòm thuốc trong tay.
Nam Tầm không yên tâm nên ôm Cố Hoan đi theo phía sau bọn họ, mãi đến khi họ ngừng lại trước một gian phòng, Nam Tầm mới phát hiện thì ra Diệp Sâm ở ngay kế bên cô.
Diệp Sâm ngã lên giường, phát ra một tiếng rên kiềm nén.
Tầm nhìn nóng rực của anh nhìn chằm chằm vào cô, như hận không thể xé nát cô rồi nuốt vào bụng, bên tai Nam Tầm đỏ bừng, không dám nhìn thẳng.
Rất nhanh, có người chích một mũi lên mu bàn tay Diệp Sâm, hô hấp của anh dần dần ổn định lại, Nam Tầm thấy thế thì vội rời khỏi phòng anh
Sau khi trở về phòng, Nam Tầm lập tức gọi điện thoại cho Nam Hạo Thiên.
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng nói vội vàng của Nam Hạo Thiên vang lên: “Lúc này con gọi trở về làm gì, Diệp Sâm đâu?”
Nam Hạo Thiên biết rõ lúc này Nam Tầm còn có thể gọi điện thoại đi có nghĩa là gì - Kế hoạch của ông ta thất bại!
Quả nhiên là ông ta làm.
Thất vọng đã không đủ để hình dung tâm tình lúc này của Nam Tầm, cô nhịn không được chửi ầm lên: “Nam Hạo Thiên, có phải ông không điên rồi, ông biết mình đang làm gì không?”
Nam Hạo Thiên vẫn ôm một tia hy vọng: “Tiểu Tầm, con giúp cha đi, Cố Nam Thành đã giành đi tất cả đơn đặt hàng rồi, cha đã cùng đường rồi nên mới ra hạ sách này.”
“Giúp ông? Tôi lấy gì giúp ông, bán mình?”
“Con nghe cha nói, trước kia Diệp Sâm nghe lời con nói nhất, hơn nữa cậu ta còn chưa kết hôn...”
Nam Tầm tức đến cắn răng: “Câm miệng, ông nghĩ con gái mình là tiên nữ sao, một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, còn mang theo con gái, đưa tới cửa người ta còn không nhìn một cái, ông cứ chờ gánh chịu lửa giận của Diệp Sâm đi!”
Ngu xuẩn, thật không biết năm đó tại sao mẹ cô lại bị người đàn ông này lừa tới tay.
“Tiểu Tầm, con đừng như vậy, giúp cha với... Con giúp cha đi...”
Nam Tầm nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt: “Nam Hạo Thiên, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, tôi và ông ân, đoạn, nghĩa, tuyệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Nam Tầm ngồi trên sô pha cả đêm.
Sáng sớm, Cố Hoan thức dậy kêu đói, Nam Tầm dẫn cô bé đi đến tiệm buffet, thuận tiện đóng gói một phần cho Diệp Sâm.
Đã qua rất nhiều năm, cô vẫn nhớ rõ khẩu vị và sở thích của anh ta.
Cố Hoan rất tò mò, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Nam Tầm: “Mẹ, đây là gói về cho ai?”
Nam Tầm giải thích: “Là cho người chú phòng kế bên chúng ta.”
“Chú kế bên? Hai người quen biết sao?”
“Ừ, quen từ rất sớm, nhưng quan hệ không tốt lắm, đây là gói về cho chú đó, nếu không cần thì chúng ta giữ lại ăn trưa có được không?”
Cố Hoan đặc biệt ngoan: “Dạ được, chú kia rất hư sao?”
Nam Tầm rất khó trả lời vấn đề này: “Không hư, chỉ là... mẹ và chú có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì vậy mẹ, giải thích rõ ràng là được rồi.”
Nam Tầm: “... Ừ!”
“Mẹ, rốt cuộc là hiểu lầm gì?”
“...”
Cục cưng, con có mười vạn câu hỏi vì sao à?
Ngoài cửa phòng Diệp Sâm có vệ sĩ canh giữ, Nam Tầm trực tiếp tiến lên hỏi: “Xin hỏi Diệp Sâm dậy chưa, tôi họ Nam, làm phiền truyền lời giúp tôi, tôi có việc tìm anh ta.”
“Diệp thiếu đã dậy rồi, xin chờ một lát.” Vệ sĩ đi vào, chỉ lát sau đã đi ra: “Nam tiểu thư, Diệp thiếu mời ngài đi vào.”
“Cảm ơn.” Nam Tầm gật đầu cảm ơn vệ sĩ, nắm tay Cố Hoan đi vào.
Vừa vào cửa liền thấy Diệp Sâm mặc đồ ở nhà ngồi trên sô pha, có thể là tác dụng phụ của thuốc quá mạnh, sắc mặt anh trông không được đẹp, tinh thần cũng không quá tốt...