Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Giai Ca tiến vào bên trong lại không nhìn thấy Đường Thắng Võ đâu, người hầu dẫn cô ta lên lầu rồi đi đến trước cửa một gian phòng: “Triệu tiểu thư vào đi, Đường tiên sinh đang ở trong đó chờ cô.”

Triệu Giai Ca hơi nghi hoặc: “Đường tiên sinh mà cô nói là chú Đường hay là Đường Nguyên Minh?”

Nếu là Đường Thắng Võ thì ông ta sẽ không kêu cô ta lên lầu, rõ ràng không phù hợp lẽ thường.

Người hầu không trả lời cũng không hoảng loạn: “Triệu tiểu thư đi vào sẽ biết.”

Triệu Giai Ca hơi đề phòng, gõ cửa đi vào.

“Ai.” Giọng nói của Đường Nguyên Minh lập tức truyền đến, trong tiếng khàn khàn mang theo đề phòng, thấy là Triệu Giai Ca thì anh lạnh giọng mắng: “Cút đi.”

Triệu Giai Ca thấy Đường Nguyên Minh đang nằm trên chiếc giường giữa phòng ngủ mang phong cách sắc lạnh, nửa người trên của anh không mặc gì cả, làn da hiện ra màu đỏ, sắc mặt cũng rất đỏ, ánh mắt còn hù chết người.

Nhìn thấy trạng thái này của Đường Nguyên Minh, rất nhanh Triệu Giai Ca đã suy đoán ra anh bị người ta bỏ thuốc, cũng không biết người đó là Đường Thắng Võ hay Lăng Tiêu.

Dù là ai thì Triệu Giai Ca đều không muốn xảy ra quan hệ với Đường Nguyên Minh, đặc biệt là dưới trạng thái này.

Triệu Giai Ca lập tức muốn rời khỏi phòng, vừa định xoay người thì sau lưng đã bị người ta đẩy một cái, cánh cửa cũng bị khóa lại.

“Thả tôi ra ngoài.” Triệu Giai Ca vội vàng gõ cửa, lại không có ai đáp lại.

Phòng ngủ yên tĩnh làm cảm quan đặc biệt rõ ràng lên, tiếng hít thở nặng nề của Đường Nguyên Minh nghe rất vang dội và mập mờ, anh không ngờ Đường Thắng Võ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế với mình.

Vừa rồi khi Đường Thắng Võ rời đi đã nói với giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “A Minh, cháu đừng trách chú, cha cháu dặn chú dù dùng cách nào cũng phải cột cháu và Triệu Giai Ca lại với nhau, chú đành dùng hạ sách này.”

Triệu Giai Ca biết không ai sẽ mở cửa cho mình, cô ta muốn đi ra ngoài chỉ có thể tự nghĩ cách, cô ta lập tức nghĩ tới Lệ Hàn Tư, lại phát hiện điện thoại của mình không ở trong túi.

Là ai lấy điện thoại của cô ta đi?

Triệu Giai Ca không kịp nghĩ nhiều mà lập tức đi đến bên cửa sổ, phát hiện gian phòng này dựa lưng vào núi, cách sảnh tiệc rất xa, dù kêu rách cổ họng cũng không ai nghe thấy tiếng của cô ta.

Cô ta về tới trong phòng và nhìn về phía Đường Nguyên Minh trên giường: “Đường thiếu, hiện tại tôi không ra được, hay tôi đỡ anh vào phòng tắm đi, chắc nước lạnh có thể làm anh dễ chịu một chút.”

Triệu Giai Ca không phát hiện chỗ nào đó trong phòng có đốt hương, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập cả căn phòng.

Trừ trản hương này ra thì còn có một cái cameras chỉa thẳng lên giường, hai thứ này là do Lăng Tiêu cho người an bài trước.

Đường Nguyên Minh cảm thấy máu cả người mình đang dồn hết xuống bụng, hơn nữa cảm giác này càng mãnh liệt, sắp bao phủ lý trí của anh.

Anh nhìn vào tủ quần áo: “Cô đi lấy cái cà vạt trói tay tôi lại rồi đỡ tôi vào phòng tắm.”

Đường Nguyên Minh đã ở lại quân đội mười năm nên có khả năng tự khống chế rất mạnh, dưới tác dụng của cả thuốc và mùi hương mà anh vẫn có thể duy trì lý trí.

Nhưng anh biết mình sắp không khống chế được bản thân!

Triệu Giai Ca không dám chậm trễ, cô ta rất mong đợi vào cuộc sống của mình, không muốn dễ dàng mất đi sự trong sạch.

Cô ta lập tức mở tủ quần áo ra, tìm được cái cà vạt trong đó rồi bước nhanh đi đến mép giường.

Khi tới gần thì tiếng hít thở bên tai càng ngày càng rõ ràng, trong người dâng lên một tia khác thường, cô ta đột nhiên cảm thấy âm thanh này đặc biệt mê người.

Ánh mắt cô ta bất giác tập trung lên lồng ngực rắn chắc của Đường Nguyên Minh, có thể thấy rõ được sáu khối cơ bụng, làn da màu bánh mật phủ kín mồ hôi, bức họa này làm cả người cô ta nóng lên.

Cô ta bất giác nghĩ, dưới thân thể cường tráng này cất giấu lực bộc phát kinh người đến cỡ nào?

Nếu thân mật với anh thì sẽ có trải nghiệm ra sao...

Sau khi Triệu Giai Ca rời đi, Lâm Chi Vũ mới dẫn cậu nhóc đi về hướng Lăng Tiêu, tuy rằng vừa rồi cô ta không nghe được họ nói gì với nhau, nhưng có thể nhìn ra từ vẻ mặt của Lăng Tiêu rằng hắn không có thiện cảm gì với cô gái vừa rồi.

Theo hiểu biết và quan sát mấy ngày nay của Lâm Chi Vũ thì trừ vợ trước của Lăng Tiêu là Thịnh Hoàn Hoàn ra, những cô gái khác đều không đáng sợ.

Trên mặt cô ta hiện ra nụ cười dịu dàng: “A Tiêu, sao anh lại ngồi một mình ở chỗ này?”

Tầm mắt Lăng Tiêu nhìn thẳng lên mặt Lâm Chi Vũ: “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Chi Vũ nói: “Vũ hội bắt đầu rồi, chúng ta đi nhảy một điệu nhé?”

Nhưng Lăng Tiêu lại nâng tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói với Lâm Chi Vũ: “Hơi trễ rồi, Thiên Vũ cần ngủ sớm, cô dẫn nó trở về trước đi!”

Lâm Chi Vũ sửng sốt, sau đó cười nói: “Được, vậy em dẫn Thiên Vũ về trước, em nghe nói dạ dày của anh không tốt, uống ít rượu một chút.”

Lăng Tiêu đã thầm chấp nhận địa vị của cô ta nên cô ta không cần nóng lòng, ép quá chặt sẽ làm hắn chán ghét!

Lâm Chi Vũ muốn làm một cô gái thông minh.

Lăng Tiêu chỉ cười không đáp.

Sau khi Lâm Chi Vũ rời đi, Văn Sâm không đi theo mà lại đến bên cạnh Lăng Tiêu: “Vừa rồi Lâm tiểu thư tìm Thịnh tiểu thư để nói chuyện.”

Ý cười trên khóe miệng Lăng Tiêu biến mất: “Nói cái gì?”

Văn Sâm nói: “Lâm tiểu thư nói cảm ơn Thịnh tiểu thư, nói thẳng rằng thời gian trước tiểu thiếu gia ỷ lại vào Thịnh tiểu thư là bởi vì Thịnh tiểu thư giống cô ấy, cũng nói sau này sẽ chăm sóc tốt cho cha con ngài.”

“Vậy Thịnh Hoàn Hoàn nói thế nào?” Lăng Tiêu hỏi.

“Thịnh tiểu thư tin, cô ấy nói trước đó vẫn luôn áy náy với tiểu thiếu gia, biết được chuyện này đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm ơn Lâm tiểu thư nói cho cô ấy biết.”

Lăng Tiêu cười lạnh: “Sao cô ta không áy náy với tôi?”

Cô đi tin chuyện ma quỷ của Lăng Hàn, dám lén lút điều tra hắn, nếu không phải hắn kịp thời ngăn cản thì cô đã bị Lăng Hàn lợi dụng cũng không biết.

“Anh đi xuống đi!”

Lăng Tiêu phất tay với Văn Sâm rồi mở điện thoại ra, rất nhanh trên màn hình đã xuất hiện bóng dáng của Triệu Giai Ca và Đường Nguyên Minh, lúc này hai người đã thân mật dính vào nhau, âm thanh kịch liệt xuyên qua điện thoại truyền tới tai hắn.

Lăng Tiêu thoải mái thưởng thức một lát rồi gửi đoạn video rất dài cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Sau đó hắn đứng dậy đi vào trong đám người.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn tìm được Nam Tầm thì cô ấy và Cố Nam Thành đang cãi nhau, cô không đi lên vì nghĩ giao chuyện này cho Diệp Sâm giải quyết càng thích hợp.

Diệp Sâm dư sức đối phó với Cố Nam Thành.

Diệp Sâm không làm cô thất vọng, rất nhanh anh đã xuất hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn đang thưởng thức sự khí phách của Diệp Sâm thì Henry đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô không có thiện cảm với người này, không muốn dây dưa nhiều với anh ta nên xoay người rời đi.

Thật vất vả mới thoát khỏi Henry, cô lại nhận được đoạn video do Lăng Tiêu gửi đến.

Video dài chừng hai phút, nội dung rất quyết liệt điên cuồng.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn một hồi thì cảm giác ghê tởm mãnh liệt chợt trào lên từ dạ dày, cô đứng dưới tàng cây nôn mửa.

Lăng Tiêu nhìn phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn thì xấu xa nhếch khoé môi lên, xem ra tác dụng còn tốt hơn dự đoán của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Đường Nguyên Minh mà mình quen biết lại là loại người này, một bên lấy lòng cô, một bên lại làm chuyện kiều diễm với Triệu Giai Ca.

Cô còn tưởng rằng Đường Nguyên Minh không giống những người đàn ông khác, là người đáng để tin tưởng, không ngờ...

Thịnh Hoàn Hoàn vốn chán ghét Triệu Giai Ca, xem xong đoạn video này thì quan hệ giữa cô và Đường Nguyên Minh sẽ không trở về trước kia được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK