Các chuyên gia nhìn cô một cái, nhưng không trả lời, bác sĩ mổ chính lắc đầu với cô, dẫn một đám chuyên gia quyền uy đi phòng họp.
Lúc này Hứa Trữ Viễn cũng đi ra: “Chị vào đi, anh ấy cần chị.”
Thịnh Hoàn Hoàn kéo anh ta: “Nói cho tôi biết tình trạng của anh ấy.”
Hứa Trữ Viễn cúi đầu không nhìn cô, dùng sức rút †ay áo khỏi tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Tự chị đi hỏi đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn tức giận: “Hứa Trữ Viễn.”
Rốt cuộc cũng Hứa Trữ Viễn ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực, giọng nói mang theo oán trách mãnh liệt: “Anh ấy không cho chúng tôi nói với chị.”
Nói xong, anh ta đấm một đấm vào bức tường trắng.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn hơi đau đớn, xem ra tình hình của Mộ Tư không lạc quan, cô không hỏi thêm nữa mà xoay người vào phòng bệnh.
Mộ Tư bình tĩnh nằm trên giường bệnh, thậm chí còn cười cười với cô.
“Nộ Tư…" “Hoàn Hoàn, anh mệt rồi, muốn ngủ một lát.”
'Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở miệng thì Mộ Tư đã cắt ngang câu hỏi của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất muốn mỉm cười với anh, nhưng cô cười không nổi: “Được, tôi ở đây với anh.”
Mộ Tư không từ chối mà nhắm mắt lại.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng đó một lúc lâu, bỗng tiến lên thò tay vào trong chăn, đặt lên bên xương hông của anh, cách lớp áo chậm rãi di chuyển từ xương hông của anh qua bụng.
Mặt Mộ Tư không chút thay đổi, cả mày cũng không run lên một chút, mí mắt không mở ra. 'Thời khắc này, hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ lên.
Phần dưới bụng hoàn toàn tê liệt, không có chút tri giác nào.
Sau khi đi ra từ phòng họp, hơn phân nửa số chuyên gia bỏ đi, người rời đi đều lắc đầu, tỏ vẻ họ bất lực.
Còn lại không bao nhiêu chuyên gia, đáp án họ đưa ra cũng không lạc quan, chỉ nói sẽ làm hết sức, bảo họ đừng ôm hy vọng quá lớn.
Bạch quản gia trở lại phòng bệnh của Lăng Hoa Thanh thì phát hiện trong phòng có khách không mời mà đến.
Lam Nhan mang một bó hoa đến thăm Lăng Hoa Thanh, lúc này đang ngồi bên giường gọt táo, còn kể những chuyện lý thú trong công việc của mình cho Lăng Hoa Thanh nghe.
Mà Lăng Tiêu thì ngồi trên sô pha xem di động.
Bạch quản gia chào hỏi Lam Nhan rồi đi đến trước mặt Lăng Tiêu nói nhỏ: “Thiếu gia…”
Vừa mở miệng, Lăng Tiêu liền liếc nhìn ông một cái, Bạch quản gia lập tức khép miệng lại, nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống.
“Bạch quản gia.” Lăng Hoa Thanh gọi ông.
Bạch quản gia lập tức đi đến bên cạnh Lăng Hoa Thanh: “Lão gia.”
“Tuổi ông cũng lớn, chuyện chăm sóc người bệnh cứ giao cho người trẻ tuổi đi, còn phải làm phiền Bạch quản gia tốn nhiều tâm tư cho Thiên Vũ, tối hôm qua cả đêm không ngủ đúng không, mau về phủ nghỉ ngơi đi!”
“Lão gia…” Vừa mở miệng liền thoáng nhìn thấy Lăng Tiêu lắc lắc đầu với mình, Bạch quản gia lập tức sửa miệng: “Cảm ơn lão gia thông cảm, tôi lập tức trở về nghỉ ngơi.”
Bạch quản gia đi rồi, Lăng Hoa Thanh nhìn về phía Lam Nhan mà cười hỏi: “Không ngại bác tự chủ trương chứ?”
Lam Nhan rất bất ngờ: “Đương nhiên không, có thể tới chăm sóc bác trai là phúc khí của cháu, mấy ngày nay cháu cũng rảnh, chỉ cần bác trai không chê cháu ồn thì ngày nào cũng tới thăm bác được.”
Lam Nhan ước gì ngày nào cũng tới bệnh viện, như vậy cô ta có thể thường xuyên gặp mặt Lăng Tiêu, còn có thể tìm cơ hội ở bên hẳn. Hơn nữa cô ta cũng có thể mượn cơ hội này giành được yêu thích của Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh là người đàn ông khôn khéo, tâm tư của Lam Nhan căn bản không giấu được ông ta, chẳng qua đây là điều ông ta muốn, cho nên mới dung túng cô †a mà thôi.