Tiếng nói phẫn nộ của Lăng Kha truyền đến từ bên kia: “Vừa rồi tớ thấy anh ta và Lam Nhan cùng đi ra từ khách sạn, cặn bã, rác rưởi, vậy mà tớ còn tưởng nghĩ anh ta không giống với những người đàn ông khác”
Sáng sớm tinh mơ, một đôi nam nữ cùng đi ra từ khách sạn thật sự làm người ta rất khó mà không nghĩ nhiều, hơn nữa Lăng Tiêu cũng cả đêm không về.
Thịnh Hoàn Hoàn không giải thích thay cho Lăng Tiêu, lời nói rất lạnh nhạt: “Tối hôm qua Lam Nhan gọi điện thoại cầu cứu Lăng Tiêu, hình như xảy ra chuyện gì, cô ta bị thương à?”
Lăng Kha khó nén căm giận: “Tay chân lành lặn, bước chân nhẹ nhàng, trang điểm tinh xảo, bị thương cái gì?”
“À! Thì ra không bị thương!”
Không bị thương, lại bị sợ hãi, cho nên Lăng Tiêu an ủi cô ta cả đêm!
“Hả? Vậy thôi sao?” “Bằng không còn có thể làm gì?”
Giọng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bình tĩnh, cô tiện tay cầm một cây măng tây qua cắt từng khúc từng khúc một, mãi đến khi bầm thây “Nó” thành vạn mảnh mới phát hiện chưa lột vỏ.
Cô hơi ảo não mà rửa sạch mấy mảnh vụn, vừa cất dao đi thì tiếng chuông lại vang lên.
Là một dãy số lạ. Là ai?
Mang theo nghỉ hoặc, Thịnh Hoàn Hoàn ấn nghe máy: “Alo.”
“Hoàn Hoàn, anh là Mộ Tư”
Giọng nói đã lâu không nghe thấy của Mộ Tư truyền đến từ chiếc điện thoại lạnh lếo, vẫn quen thuộc như vậy, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy như đã qua mấy đời.
Đã thật lâu thật lâu cô không nhớ tới nữa cái tên Mộ Tư, bóng dáng và tươi cười của anh. Cô cho rằng mình đã quên, nhưng lúc này giọng nói quen thuộc kia như một tảng đá rơi thẳng vào trái tim bình tĩnh của cô, tạo nên từng vòng gợn sóng, thật lâu không thể tiêu tan.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là muốn tắt máy, Mộ Tư như đoán ra suy nghĩ của cô, không đợi cô đáp lại liền nói: “Có thể gặp một lần không, anh có một số việc muốn nói với em, là về Lăng Tiêu.
” Về Lăng Tiêu?
Sao Mộ Tư lại biết chuyện của Lăng Tiêu, anh ta điều tra Lăng Tiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn co ngón tay lại, im lặng một lát rồi nói: “Tôi sẽ không nghe lời đồn đãi về mọi chuyện của Lăng Tiêu, cho nên xin lỗi tôi không có hứng thú”
Ánh mắt Mộ Tư trầm xuống: “Hoàn Hoàn, em tin tưởng hắn như vậy sao?”
“Đúng, tôi tin tưởng anh ấy” Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất chắc nịch, không có chút do dự nào: “Nếu không có chuyện gì khác…”
“Tối hôm qua Lăng Tiêu không trở về đúng không, hắn và Lam Nhan ở bên nhau.” Mộ Tư gấp không chờ nổi muốn Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu không phải người tốt, người đàn ông này không thật lòng, không đáng để cô dựa vào.
“Tối hôm qua Lam Nhan bị nhà làm phim bỏ thuốc ở khách sạn Long Đồ, may mà Long Đồ dẫn người lập tức chạy tới, không bao lâu sau cô ta đã được Lăng Tiêu mang đi, không đến bệnh viện, mà là đi Thịnh Thế Danh Môn gần nhất”
Giọng nói ôn hoà của Mộ Tư tăng thêm chút âm trầm: “Hoàn Hoàn, em biết ý anh chứ?”
“Ý anh còn không phải là Lăng Tiêu giúp Lam Nhan giải độc, anh ta ăn nằm với Lam Nhan, cho nên tối hôm qua mới không trở về.”
Đúng, Mộ Tư có ý này, Lăng Tiêu có người phụ nữ bên ngoài, hắn không phải người tốt.
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó hỏi lại Mộ Tư: “Lúc ấy anh ở hiện trường?”
Mộ Tư hơi giật mình: “Không có.”
“Vậy sao anh biết, anh đang điều tra Lăng Tiêu?”
Đối mặt với sự hung hăng của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư không biết làm sao, Thịnh Hoàn Hoàn như vậy làm anh ta cảm thấy thật xa lạ: “Đúng, anh đang điều tra hắn.”
“Bởi vì tôi?”
“Đúng vậy.”
“Anh có tư cách à?”