Một bà lão ngồi bên cạnh Tô Quy nói: “Nơi này vào dễ ra khó, chỉ sợ họ không còn mạng trở về."
"Đi thôi!"
Tô Quy nhìn hai chiếc trực thăng kia biến mất rồi đỡ bà lão bên cạnh đứng lên và rời khỏi nơi đó.
Đám người Lăng Tiêu tiến vào rừng Sương Mù, một mảnh trắng xoá trước mắt như rừng rậm khổng lồ không biết nơi nào mới là cuối cùng.
Có người đề nghị đi lên trên cao để tiện quan sát những thứ bên dưới.
Lăng Tiêu không đồng ý mà trầm giọng nói: “Cầm bản đồ tới đây."
Văn Sâm mở bản đồ ra rồi trải lên mặt tuyết:
"Tiếp tục đi về hướng Bắc sẽ càng ngày càng rộng lớn, xây nhà ở nơi đó sẽ tiện hơn rất nhiều, nhất là những cụ ông có tuổi như Tô Quy."
"Đi về phía Nam cây cối rậm rạp, Tô Quy cố ý lánh đời nên không muốn để người ta tìm thấy mình, rất có thể sẽ trốn ở chỗ này."
"Hướng Đông tới gần nguồn nước, sản vật phong phú, cũng là một nơi đến tốt."
"Hướng Tây là vách núi, hơn nữa cách nơi này không xa, nếu như ông ấy ở đây thì vừa rồi có thể đã phát hiện chúng ta, lúc này đã nấp đi rồi, nhưng khả năng này không lớn."
Nghe Văn Sâm phân tích xong thì đám người nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cũng không do dự quá lâu, chỉ ngón tay thon dài vào bản đồ: “Chia ra ba nhóm người, lần lượt đi về ba hướng Đông, Nam, Bắc, mọi người căn cứ vào trang bị của mình để tiến hành tổ đội."
Sau khi ra lệnh xong, Lăng Tiêu nhìn về phía Văn Sâm: “Anh và tôi đi về hướng Tây."
Phía Tây là vách núi.
Văn Sâm nhíu mày lại, nhưng không hỏi nhiều: “Vâng."
Lăng Tiêu đứng lên rồi ra lệnh cho đám thủ hạ: “Nếu tìm ra manh mối thì đừng đi quấy rầy ông ấy mà lập tức liên hệ với tôi."
Theo Lăng Tiêu thấy thì phương hướng nào cũng vậy, nếu như hành tung của ông ấy dễ đoán ra như thế thì người đời sẽ không nhiều lần thất vọng trở về.
Sau khi tách ra với đội ngũ, Lăng Tiêu dẫn Văn Sâm chạy về hướng Tây, trên đường đi lặng ngắt như tờ, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Văn Sâm hỏi: “Lăng Gia hoài nghi Tô Quy không có chỗ ở cố định sao?"
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sáng: “Hoàn toàn ngược lại, nơi này không có dấu vết sinh hoạt của con người, trong khu rừng này nhất định có nơi ở của Tô Quy."
"Do sinh hoạt ở nơi rét lạnh nên ông ấy cần lửa, chỗ cao không giấu được khói. Rừng cây rậm rạp quá ẩm ướt nên không thích hợp ở lâu dài, trừ phi ông ấy ở trên cây."
Văn Sâm theo sát sau lưng Lăng Tiêu: “Cho nên Lăng Gia cảm thấy rất có thể Tô Quy ẩn thân dưới vách núi sao?"
Lăng Tiêu nói: “Chỉ là suy đoán, cái gì cũng có khả năng, nếu không tôi sẽ không chia người ra như vậy để thử vận may! Chúng ta không có thời gian để lãng phí."
Vừa nói xong, Lăng Tiêu đã dừng bước.
Phóng mắt nhìn tới thì khắp nơi đều là rắn, đủ loại rắn đang hung ác thè lưỡi về hướng họ.
Bên tai đều là tiếng rắn khè "Xì xì"!
"Khí trời lạnh như vậy mà sao những con rắn này lại xuất hiện quy mô lớn đến thế?" Văn Sâm không hiểu, trong thời tiết này thì rắn phải ngủ đông mới đúng.
Lăng Tiêu nói: “Đám rắn này bị vật gì đó hấp dẫn ra."
Đáy mắt Văn Sâm loé lên tia sắc lạnh, lấy ra một bao thuốc bột từ trong túi rồi lần lượt vẩy lên người Lăng Tiêu và mình: “Lăng Gia, tôi đi phía trước mở đường cho ngài."
"Không cần." Lăng Tiêu mặt không cảm xúc rút cây gậy ba khúc ra rồi nhanh chân lao vào trong nguy hiểm, bước chân không chút tạm dừng.
Đám rắn kia sợ mùi trên người bọn họ nên nhao nhao né tránh, có khi rắn trên cây sẽ vồ vào bọn họ, nhưng đều bị Lăng Tiêu vung côn đánh rớt.
Dần dần họ đã chạy ra khỏi khu rắn độc, nhưng không khí xung quanh như trở nên càng loãng, vì thiếu dưỡng khí nên đầu hơi choáng váng.
Không đúng.
"Nín thở." Lăng Tiêu vội quay đầu nhìn về phía Văn Sâm.