Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi ra đã nhìn thấy bọn Lăng Tiêu và Mộ Tư, bởi vì họ đều chọn vị trí chính giữa hàng đầu nên khoảng cách của họ cũng không xa, không khó phát hiện.
Mà giờ khắc này, cảm xúc của Mộ Tư đã sắp sụp đổ.
Sáu năm trước Thịnh Hoàn Hoàn cũng mặc bộ váy này, cũng trang điểm như vậy mà kích động chạy đến trước mặt hắn: “A Tư, em sắp lên sân khấu rồi, điệu nhảy này là biên soạn cho anh, em nhảy cho một mình anh xem trước."
Sau khi nhảy xong, thật lâu sau anh ta vẫn không tỉnh táo lại được.
Anh ta nghĩ, trên đời này sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy, cứ như tinh linh lại như Yêu Cơ!
Cô chạy về hướng anh ta, ngồi xổm xuống trước mặt anh mà thở phì phò, mặt đỏ lên, chóp mũi ứa mồ hôi, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn anh chằm chằm mà hỏi: “A Tư, đẹp không?"
Anh ta không nhớ đó có phải là lần đầu tiên mình rung động trước cô hay không, chỉ nhớ lúc ấy mình cứng đờ gật gật đầu: “Đẹp!"
Khi đó anh ta đã từng ảo tưởng Thịnh Hoàn Hoàn sau khi lớn lên sẽ như thế nào, nhất định sẽ rất đẹp rất đẹp.
Lúc này nhìn người phụ nữ trên đài lại trùng khớp với cô gái năm đó đứng trong phòng trang điểm, chỉ nhẹ nhàng nhảy múa vì một mình anh, trong lòng anh như bị người ta hung tợn cắt mất một khối thịt lớn.
Rất đau, đau đớn như cắt da cắt thịt, không ngừng chảy máu.
Bởi vì cô gái đã trưởng thành trên sân khấu không còn thuộc về anh ta, không còn linh hoạt nhảy múa vì anh nữa...
Khúc nhạc dạo vừa vang lên thì hốc mắt của Mộ Tư lập tức đỏ ngầu, tay anh ta siết chặt thành nắm đấm rồi che lại đôi môi run rẩy, đau đớn truyền đến từ mu bàn tay!
Trong sự chờ mong của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu chậm rãi múa, làn váy đỏ trắng tung bay theo điệu múa của cô.
Cố Bắc Thành lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, cũng may động tác của cô không quá mạnh mà lại mềm dẻo chậm chạp, hạ eo, lắc hông, nhấc chân, mỗi một động tác đều như nước chảy.
Dần dần ánh mắt của Cố Bắc Thành từ lo lắng biến thành thưởng thức, lại từ thưởng thức biến thành choáng ngợp.
Múa đơn, nhất là múa chậm có độ khó đặc biệt lớn.
Tính dẻo dai và khả năng nắm chắc khí tức, vận luật của Thịnh Hoàn Hoàn đều tương đương chính xác, nhất là thần vận của cô bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Một con hồ ly trắng bi thương như đang cất tiếng hát: “Ta là hồ ly tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc. Lúc đêm khuya tĩnh lặng có người nghe thấy tiếng ta khóc, khi đèn đuốc lụi tàn có người trông thấy ta khiêu vũ..."
Điệu múa của Thịnh Hoàn Hoàn biểu đạt ý cảnh trong ca từ vô cùng tinh tế, cho dù cô ngã xuống đất, đưa tay, đến cuối cùng khi cô đơn nhắm mắt lại cũng có không ít người móc khăn ra lau nước mắt.
"Nhảy một điệu múa vì chàng chỉ vì một cái quay đầu trước khi chia lìa. Chàng nhìn tay áo bồng bềnh kia đi, thiên trường địa cửu đều hóa thành hư vô..."
Cả điệu múa chỉ có hai cái nhảy vọt, khi cô đáp xuống đất thì thân thể mảnh khảnh không ngừng xoay tròn, váy áo đỏ trắng không ngừng tung bay, tay áo bồng bềnh.
Ánh đèn soi chiếu xuống làm cô như một con bạch hồ thần bí bi thương sẽ biến mất vào bất cứ lúc nào...
Khi âm nhạc ngừng lại, điệu múa kết thúc, hiện trường dừng lại mấy giây rồi gần như tất cả mọi người đều đứng lên, tiếng vỗ tay và hoan hô vang vọng chân trời.
Trái tim căng thẳng của Lăng Tiêu cũng buông lỏng sau khi Thịnh Hoàn Hoàn đứng im, hai lần nhảy vọt vừa rồi làm trong lòng hắn căng như dây đàn, chỉ sợ cô ngã.
Cũng may cuối cùng chỉ kinh sợ nhưng không nguy hiểm, Thịnh Hoàn Hoàn đã bình an viên mãn xinh đẹp mà kết thúc biểu diễn!
Hiện trường là một tràng tiếng hoan hô, thật lâu vẫn không yên lặng.
A Nhã và Thích Khôn kích động đỏ mắt, không ai hiểu được tâm tình của họ, năm đó điệu múa này làm họ choáng ngợp nên họ đã chờ Thịnh Hoàn Hoàn tận sáu năm.
Cô giáo của Triệu Giai Ca - Văn Phương cũng không tìm ra được sai lầm nào nên cho đánh giá rất cao, trong giọng nói còn mang theo vài phần tiếc nuối.
A Nhã nghẹn ngào mấy lần, cuối cùng nói: “Sáu năm trước tôi và Thích Khôn hỏi cô có muốn làm đồ đệ của chúng tôi không, hôm nay chúng tôi cũng muốn hỏi một câu, cô muốn bái sư không?"
Thích Khôn cũng nói: “Cô biết không, cô là tiếc nuối trong lòng tôi và A Nhã, mấy năm nay chúng tôi luôn chờ cô."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người, cuối cùng hạ thấp người nói một câu: “Thật có lỗi."
Giọng nói của Thích Khôn trở nên khàn khàn: “Cô không chọn chúng tôi cũng không sao, nhưng tôi hi vọng cô có thể tiếp tục khiêu vũ. Điều kiện và thiên phú của cô là sinh ra vì vũ đạo, cô vừa bước lên sân khấu đã như một khối ngọc phát sáng toả nhiệt, nếu cô rời khỏi sân khấu thì tôi và A Nhã đều sẽ tiếc nuối."
A Nhã nghẹn ngào sửa chữa: “Là không cam lòng, vũ công có thiên phú như thế mà chúng tôi chỉ có thể trơ mắt bỏ qua."
Thịnh Hoàn Hoàn vừa muốn nói chuyện thì A Nhã lại vội vàng nói: “Cô không cần vội trả lời ngay, cô đi xuống trước suy nghĩ kỹ rồi trả lời chúng tôi sau."
Kỳ thật A Nhã và Thích Khôn đều sợ nghe thấy đáp án của Thịnh Hoàn Hoàn.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô phất phất tay với mọi người rồi nâng váy thẳng lưng bước từng bước xuống cầu thang.