Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn lòng như đao cắt.
Cô đi lên trước ôm lấy Lăng Tiêu từ phía sau.
Toàn thân Lăng Tiêu run lên, hắn biết người đứng phía sau là Thịnh Hoàn Hoàn.
Đau khổ kiềm nén trong lòng lập tức như thủy triều dâng lên, hắn tựa đầu vào mu bàn tay Thịnh Hoàn Hoàn đặt trên cổ mình mà nghẹn ngào khóc rống như một đứa nhỏ bị cả thế giới vứt bỏ.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nói gì, chỉ ôm chặt hắn mặc cho hắn phát tiết tất cả đau khổ kiềm nén trong lòng ra ngoài.
Nam Tầm nhìn cảnh này mà hốc mắt cũng ướt nhòe.
Diệp Sâm dang hai tay ra kéo Nam Tầm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô ấy, không còn vẻ quỷ quái như ngày thường mà chỉ còn sự bình tĩnh và ổn trọng.
Lần này Nam Tầm không đẩy Diệp Sâm ra, ánh mắt cô ấy dời khỏi hai thi thể rồi vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Diệp Sâm giơ tay lên dịu dàng vuốt ve lưng cô ấy mà an ủi.
Hai người đang sống yên ổn nói không có liền không có, làm người ta nhịn không được cảm thán sinh mệnh quá yếu ớt, cuộc đời quá nhiều biến cố, còn sống đã là may mắn lắm rồi.
Nửa đêm cuối thu rất lạnh, rõ ràng cô đã mặc áo khoác mà vẫn cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, Thịnh Hoàn Hoàn đưa chút ấm áp còn lại cho Lăng Tiêu.
Không biết Diệp Sâm và Nam Tầm đã rời đi từ lúc nào, trên sân thượng chỉ còn lại Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu và hai thi thể.
Tiếng gào thét đau khổ của Lăng Tiêu vang vọng trong đêm đen thật lâu không tiêu tan, không biết những tâm tình này đã kiềm chế dưới đáy lòng hắn bao nhiêu năm, bây giờ đột nhiên tràn ra như núi lửa phun trào.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm chặt người đàn ông này, hi vọng có thể cho hắn sức mạnh để hắn chống chọi qua thời khắc tuyệt vọng này.
Bởi vì cô không thể ở bên hắn quá lâu.
Trong khoảng thời gian ở lại, cô chỉ muốn ôm hắn thật chặt.
Dưới lầu, mọi người trong biệt thự đều đang mặc niệm cho vợ chồng Lăng Hoa Thanh.
Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mới xuất hiện trước mặt mọi người, hắn tự tay lần lượt ôm thi thể của Lăng Hoa Thanh và An Lan xuống lầu, tiếp đó tỉnh táo dặn dò tất cả công việc an táng.
Trừ cặp mắt đỏ ngầu kia ra, mọi người không nhìn thấy chút bi thương nào trên người hắn, chỉ cảm thấy hắn càng lạnh lùng hơn trước kia.
Lăng Tiêu sai người đặt hai cái quan tài rồi an táng riêng cho Lăng Hoa Thanh và An Lan.
Trước khi chết An Lan đã nói kiếp sau không muốn còn gút mắc gì với Lăng Hoa Thanh nữa.
Người trong biệt thự bắt đầu bận rộn đâu vào đấy, Lăng Tiêu nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Sao tay em lại lạnh như vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nói: “Vừa rồi gió lớn nên hơi lạnh, đã trễ quá rồi, tôi nên trở về, ông bà ngoại đang chờ tôi ở nhà."
Lăng Tiêu lại không có ý buông tay, trước khi Thịnh Hoàn Hoàn muốn mở miệng nói tạm biệt lần nữa thì hắn đột nhiên cúi thân thể cao lớn xuống bế cô lên rồi bước nhanh đi vào biệt thự.
Sau khi tiến vào biệt thự, Lăng Tiêu đi thẳng lên lầu
Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc, lập tức nói: “Anh thả tôi xuống, Lăng Tiêu."
Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, đạp tung cửa một căn phòng rồi ôm cô đi vào, cái chân dài vươn ra đóng cửa lại.
"Lăng Tiêu..."
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô một tiếng, mông rơi lên chiếc dương cầm lạnh lẽo, Lăng Tiêu cúi đầu xuống đặt trán lên trán của cô: “Em ơ lại đi, đừng đi."
Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự cầu khẩn hèn mọn.
Thịnh Hoàn Hoàn cho là mình rất lý trí, cô tới đây chỉ vì muốn ôm lấy hắn, cùng hắn trải qua thời khắc tuyệt vọng nhất.
Nhưng hiện tại cô lại muốn nghe theo lời mách bảo của con tim mà ở lại.
"Được! Tôi không đi." Chỉ lần này, cứ để cô tùy hứng lần này nữa thôi.