Nhìn Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh rời đi, Đường Dật vỗ vỗ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết, mấy người đàn ông đang yêu các người trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.”
Diệp Sâm tà ác đẩy đẩy mắt kính tơ vàng trên mặt: “Chờ xem, không kết hôn nổi đâu.”
Đường Dật sờ sờ cằm: “Tâm tư của Lăng gia thật làm người ta khó nắm lấy.”
Diệp Sâm cười lạnh: “Thứ mạnh miệng điển hình.”
Trong biệt thự lưng chừng núi.
Một người đàn bà trung niên khoảng năm mươi tuổi trông có vẻ mỏi mệt tiến vào phòng sách của Lăng Hoa Thanh, cung kính khom người: “Nhị gia.”
Lăng Hoa Thanh xoay người nhìn người đàn bà trước mặt: “Rốt cuộc cô cũng trở lại, có chuyện này tôi muốn giao cho cô đi làm, trừ cô ra tôi không tin ai được cả.”
Hà Song gục đầu xuống: “Nhị gia có thể tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”
Lăng Hoa Thanh đưa tóc và máu lấy được cho Hà Song: “Cầm đi xét nghiệm DNA, không thể để kẻ nào nhúng tay.”
Hà Song gật đầu: “Vâng, tôi đi làm ngay.”
Sau khi Hà Song đi rồi, Lăng Hoa Thanh trở lại phòng ngủ thì thấy An Lan nằm trên giường đưa lưng về phía mình, hơi thở đều đều.
Lăng Hoa Thanh đi qua lật An Lan lại rồi duỗi tay vào dưới váy ngủ của bà.
An Lan lập tức tỉnh táo lại: “Buông tôi ra, tên súc sinh.”
Lăng Hoa Thanh giơ tay tát mạnh một cái vào mặt An Lan, bóp chặt cổ bà muốn làm gì thì làm.
Sau khi kết thúc, An Lan mình đầy thương tích, khóe miệng đổ máu, dùng ánh mắt căm hận điên cuồng quát lên: “Tôi nhất định sẽ giết ông.”
Lăng Hoa Thanh cúi người liếm liếm máu trên khóe miệng bà, cười như một con quỷ: “Trước khi chết tôi sẽ kéo bà chôn cùng, cho nên đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa.”
Nói xong, Lăng Hoa Thanh buông bà ra rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, An Lan ra khỏi phòng gọi điện thoại: “Hà Song đã trở lại, tôi muốn cậu giết bà ta.”
Sau lưng An Lan bỗng phát lạnh, bà quay đầu liền thấy Lăng Hoa Thanh đứng ở phía sau.
An Lan biến sắc, lập tức tắt điện thoại.
“Gọi cho ai?” Lăng Hoa Thanh giật lấy điện thoại: “Mật khẩu.”
Trên điện thoại của An Lan có đặt mật khẩu, Lăng Hoa Thanh mở không ra, thấy bà không nói lời nào thì ông ta lại duỗi tay bóp lấy cổ bà: “Tôi hỏi mật khẩu.”
An Lan cười lạnh: “Có giỏi thì tự ông mở khoá đi, ở trong tù nhiều năm như thế, có nhận ra mình cách biệt với xã hội không?”
“Tôi hỏi bà mật khẩu.” Hai mắt Lăng Hoa Thanh đỏ rực: “Bà nói chuyện điện thoại với ai, Diệp Chính Lan hay là Đường Thắng Văn? Có phải bà nhờ họ phái người ám sát tôi hay không?”
An Lan thấy chết không sờn mà cười nói: “Ông vĩnh viễn không biết được.”
“Không nói đúng không?” Lăng Hoa Thanh kéo tóc An Lan, lôi bà vào nhà rồi đi thẳng về hướng phòng tắm.
Nước còn đang chảy ào ào, bồn tắm đã sắp đầy, Lăng Hoa Thanh ấn mặt An Lan vào trong nước: “Nói hay không, nói hay không.”
Ông ta như một con ác ma với đôi mắt đỏ ngầu, nắm lấy tóc An Lan liều mạng ấn bà vào bồn tắm, miệng luôn lặp lại: “Nói hay không, nói hay không…”
An Lan liều mạng giãy giụa, cuối cùng càng ngày càng yếu.
Bà cho rằng mình sắp bị Lăng Hoa Thanh làm chết đuối, khi sắp không thở nổi nữa, cảm giác không cam lòng trong lòng dần yếu đi: Chết cũng tốt, chết rồi thì có thể thoát khỏi cuộc đời bế tắc này.