"Thịnh giai Âm chết rồi." Lăng Tiêu khàn khàn nói, đanh mặt chất vấn Lăng Hoa Thanh: “Con từng nói không cho phép ba động vào Thịnh gia, không cho phép ba động vào Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy là mạng sống của con, vì sao ba lại không nghe?"
Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất âm trầm: “Ba không biết con đang nói gì, ba không phái người đến Thịnh gia."
Lăng Tiêu siết chặt hai tay: “Hung thủ đã bị bắt rồi, là A Thành bên cạnh ba, ba còn có gì để giải thích?"
Cuối cùng Lăng Tiêu đã rõ những lời mà An Lan đã nói trước khi vào cửa, bà nói nếu Lăng Hoa Thanh không vào tù thì sẽ có rất nhiều người chết vì ông ta.
Rốt cục hắn cũng hiểu năm đó tại sao bọn người An Lan và Thịnh Xán phải liên hợp lại đối phó Lăng Hoa Thanh, bởi vì ông ta không vào tù thì người chết chính là họ.
Lăng Tiêu lui lại một bước, nhìn Lăng Hoa Thanh mà quát lạnh một tiếng: “Trói Nhị Gia lại cho tôi."
Lăng Hoa Thanh nhìn Lăng Tiêu mà bình tĩnh hỏi: “Tiêu Nhi, con thật sự muốn đối đầu với ba?"
Lăng Tiêu dùng hành động để nói cho ông ta biết lựa chọn của mình: “Còn ngơ ra đó làm gì, trói lại cho tôi."
Thân hình Lăng Hoa Thanh lướt nhanh, lập tức đến sau lưng Lăng Tích rồi chỉa nòng súng lạnh như băng vào ót cô, bàn tay còn lại bóp lấy cổ của cô.
"Tích Nhi." Lăng lão thái thái quá sợ hãi: “Thằng chết tiệt, mày mau buông con bé ra, nó là con gái ruột của mày..."
Lăng Hoa Thanh kéo Lăng Tích lui về phía sau mấy bước, ánh mắt tàn độc nhìn thẳng vào Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, để ba đi thì ba sẽ không giết nó, nhưng nếu con khăng khăng muốn giữ ba lại thì ba sẽ không nương tình."
Gương mặt An Lan trắng bệch như tờ giấy, bà bước từng bước về hướng Lăng Hoa Thanh: “Lăng Hoa Thanh, ông buông Tích Nhi ra, tôi làm con tin của ông."
"Đừng tới đây." Lăng Hoa Thanh bỗng thu bàn tay đang đặt trên cổ họng của Lăng Tích lại: “An Lan, bà đi ở phía trước, tôi hứa với bà không làm tổn thương nó."
An Lan nhìn gương mặt đỏ ké và sự sợ hãi trong mắt Lăng Tích thì ngừng lại, quay người nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, để ba mẹ đi đi."
Lăng Tiêu nhìn cây súng chỉa vào đầu Lăng Tích mà lui lại mấy bước: “Để họ đi."
Lăng Tiêu biết Lăng Hoa Thanh sẽ không giết An Lan, nhưng ông ta sẽ ra tay không do dự với Lăng Tích.
Lăng Hoa Thanh mang theo Lăng Tích lên xe, An Lan chủ động theo sau, bà không thể để con mình một mình đối mặt với tên điên này.
Rất nhanh chiếc xe đã biến mất ở trước mắt.
Sau khi lên xe, Lăng Hoa Thanh lập tức gọi điện thoại cho Hà Vinh: “Bảo tất cả mọi người đến biệt thự lưng chừng núi, tiến vào trạng thái canh gác cấp một."
Hà Vinh lập tức nói: “Vâng, Nhị Gia."
Ngay sau đó, Lăng Hoa Thanh lại gọi điện thoại đi: “Tìm ra Hà Song, từ giờ trở đi anh chính là thành chủ của Vô Song Thành."
Đối phương lập tức trả lời: “Vâng, Nhị Gia."
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Hoa Thanh cất cây súng chỉa vào đầu Lăng Tích đi rồi nhìn về phía An Lan: “Thịnh Giai Âm không phải do tôi giết."
Ông ta đang giải thích với An Lan.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Lăng Hoa Thanh lại lạnh xuống: “Những chuyện Tiêu Nhi vừa làm khiến tôi rất đau lòng."
An Lan cười lạnh: “Là Hà Song phản bội ông, không ngờ ông cũng có hôm nay."
Trên gương mặt âm u của Lăng Hoa Thanh tràn đầy khó hiểu: “Tôi không nghĩ ra vì sao bà ta lại phản bội tôi."
An Lan nói: “Bởi vì ả hận ông."
"Bà ta hận tôi?" Lăng Hoa Thanh khịt mũi coi thường: “Là tôi cho bà ta tất cả những gì của bây giờ, bà ta hận tôi?"
An Lan lạnh lùng nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ông quên mình cũng từng giết con của ả à."
Hà Song từng mang thai con của Lăng Hoa Thanh, nhưng lại bị ông ta dùng một bát thuốc phá thai xóa sạch.