Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy rõ ràng là đang đuổi khách.

Lăng Tiêu liếc nhìn bộ đồ trên tay cô rồi lạnh lùng ghét bỏ nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ mặc quần áo của người khác?"

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô cầm quần áo để xuống bên cạnh hắn: “Đồ của anh không mặc được nữa, nếu anh ghét bỏ quần áo của ba tôi thì cứ trở về như vậy đi!"

Đừng có nói ân tình gì với cô, hiện tại cô không có tâm tình nghĩ đến chuyện này, hơn nửa đêm trai đơn gái chiếc, nếu hắn muốn chơi trò mập mờ với cô, cô là vợ trước của hắn nên thực sự không vui vẻ gì nổi.

Nhưng Lăng Tiêu luôn cao ngạo lạnh lẽo lấy bản thân làm trung tâm căn bản không để ý tới mong muốn của cô mà trực tiếp nằm xuống giường rồi nói chuyện rất đương nhiên: “Tôi mệt rồi, ngày mai rồi nói sau!"

Nói xong, hắn nhắm mắt lại.

Hắn định ăn vạ ở đây không đi sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông nằm trên giường cô với vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt phức tạp: “Lăng Tiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Đã xử lý xong vết thương thì vì sao hắn còn nằm đây không chịu đi?

Hắn đã có Lâm Chi Vũ rồi, vì sao còn muốn đến trêu chọc cô?

Cô không tin nam nữ ly hôn còn có thể làm bạn bè.

Quan hệ giữa cô và Lăng Tiêu cũng không tốt đến mức đó.

Nhưng không ai đáp lại cô.

"Lăng Tiêu, anh mặt dày mày dạn như vậy thú vị lắm à?"

Lần này Lăng Tiêu mở đôi mắt đen thâm thúy ra mà hung ác nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên giường, lạnh lùng chỉ ra ngoài cửa sổ: “Ra ngoài."

Sắc mặt Lăng Tiêu hơi trầm xuống: “Cô thật sự muốn đuổi tôi đi?"

Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự lặp lại lần nữa: “Mời anh ra ngoài."

Lăng Tiêu nhìn cô thật lâu, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng đứng lên lê thân thể bị thương rồi không quay đầu lại biến mất trong đêm tối.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái áo sơmi dính đầy máu trong thùng rác, trong lòng như bị một bàn tay bóp chắt, khó chịu đến mức làm cô không thở nổi.

Lăng Tiêu, rốt cuộc anh đang làm gì!

Anh và Thiên Vũ chỉ coi tôi là vật thay thế mà thôi, hiện tại Lâm Chi Vũ đã trở về, rốt cuộc anh còn bất mãn gì nữa?

Tôi chỉ muốn sống yên lặng, vì sao anh cứ một hai xuất hiện trước mặt tôi, chen vào cuộc sống của tôi chứ?

Chúng ta đã ly hôn rồi!

Khi đám vệ sĩ nhìn thấy Lăng Tiêu xuất hiện lần nữa thì sắc mặt hắn còn đáng sợ hơn lúc đi ra từ biệt thự lưng chừng núi, chắc Lăng gia bị thiếu phu... Thịnh tiểu thư đuổi ra rồi?

Thật là đáng thương!

Hơn nửa đêm mà còn đang bị thương nữa...

Không ngờ Thịnh tiểu thư lại là người nhẫn tâm như thế!

Nhưng đám vệ sĩ lại nhớ đến hồi trước lúc ở Lăng Phủ, Lăng Tiêu đã từng đuổi Thịnh Hoàn Hoàn đi ra như thế nào thì không khỏi cảm thán: Chắc đây là báo ứng!

Trên đường đi đám vệ sĩ đều nơm nớp lo sợ, vất vả lắm mới nhịn được đến Lăng Phủ, Lăng Tiêu lại chậm chạp không xuống xe.

Chủ bất động thì người làm cũng không dám động.

Qua thật lâu Lăng Tiêu mới đi xuống xe, lúc này sắc trời đã sáng dần: “Gọi Văn Sâm tới cho tôi."

Lăng Tiêu để lại câu nói này rồi đi vào biệt thự.

Mặc dù đám vệ sĩ không dám nói nhiều, nhưng trong lòng đã bắt đầu thương cho Văn Sâm!

Rất nhanh Văn Sâm đã xuất hiện trong phòng sách của Lăng Tiêu: “Lăng gia."

Lúc này Lăng Tiêu đã mặc quần áo đứng ở trước cửa sổ, ánh ban mai bao phủ hắn nhưng trông hắn vừa cô độc lại cao ngạo: “Từ giờ trở đi, cậu đi theo bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn 24/24."

Văn Sâm cũng không bất ngờ gì lắm, anh ta biết những chuyện Lăng Tiêu đã làm với Đường Nguyên Minh trên tiệc mừng thọ, hơn nữa trong ánh mắt Lăng Tiêu nhìn Lâm Chi Vũ không có chút tình cảm nào cả.

"Vâng." Văn Sâm không hỏi nhiều mà nghe lệnh lui xuống.

Một lát sau Bạch quản gia lại bị gọi vào: “Thiếu gia."

Lăng Tiêu quay người nhìn về phía ông: “Chuyện tôi bảo ông điều tra thế nào rồi?"

Bạch quản gia sắc mặt nghiêm túc: “Theo những thứ đã điều tra được thì Nhị gia và Thịnh Xán chỉ cạnh tranh thương nghiệp, phu nhân và ông ấy không có chuyện xấu gì cả, ngược lại hình như Đường Thắng Văn và Diệp Chính Lan có giao tình không tệ với phu nhân, hơn nữa Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm."

Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm?

Lăng Tiêu nhớ tới vài ngày trước Diệp Sâm nói với hắn có người muốn ám sát mình, hay cũng là ba hắn làm?

"Sao lại không nói sớm cho tôi biết?"

Bạch quản gia cúi đầu xuống: “Thủ hạ cũng vừa điều tra ra."

Sắc mặt Lăng Tiêu sầm xuống: “Trừ điều này ra thì còn tra được cái gì?"

Bạch quản gia lắc đầu: “Không tìm hiểu được chút tin tức gì về chuyện Nhị gia vào tù, người đàn ông lúc trước đã chết rồi, chắc trừ phu nhân họ ra thì không còn ai biết chuyện này nữa."

"Tiếp tục điều tra."

"Vâng."

"Chờ một chút " Lăng Tiêu tạm ngừng rồi trầm ngâm nói: “Tôi nhớ năm đó anh em Hà Trọng và Hà Song đều là tâm phúc của ba tôi, có lẽ sẽ điều tra được gì đó từ bọn họ, nhớ đừng rút dây động rừng."

Bạch quản gia gật đầu đáp lại: "Vâng"

Sau đó Lăng Tiêu lại hỏi: “Lâm Chi Vũ trở về chưa?"

Bạch quản gia trả lời: “Thưa chưa."

Thiếu gia muốn xử lý quan hệ với Lâm Chi Vũ sao?

Sau đó Bạch quản gia liền nghe Lăng Tiêu nói: “Về sau đừng để cô ta qua đêm trong phủ."

Bạch quản gia hơi chần chờ: “Ý của thiếu gia là..."

Lăng Tiêu mặt không đổi sắc mà nói: “Cô ta là ân nhân của Thiên Vũ, chỉ thế thôi."

Bạch quản gia lập tức hiểu ra: “Tôi biết nên làm thế nào, thiếu gia... Tối hôm qua cậu ngủ lại ở Thịnh gia sao?"

Tối hôm qua Lăng Tiêu nhận được tin nhắn Thịnh Hoàn Hoàn gặp nguy hiểm thì lập tức ngựa không dừng vó chạy tới Thịnh gia, đi một cái đã hết cả đêm.

Trừ khi đi công tác, nếu không Lăng Tiêu rất ít không về nhà cả đêm như thế.

Lăng Tiêu khựng lại: “Xem như thế đi!"

Bạch quản gia lập tức mừng rỡ: “Nếu lão thái thái biết thì nhất định sẽ rất mừng."

Thiếu gia có dấu hiệu muốn tái hợp với Thiếu phu nhân!

Sắc mặt Lăng Tiêu lại lập tức lạnh xuống: “Đừng nói với bà, ông ra ngoài đi!"

Bạch quản gia: “... Vâng."

Thiếu gia... Có ý gì?

Tối hôm qua rõ ràng quan tâm Thiếu phu nhân như vậy!

Sao Bạch quản gia đoán được hơn nửa đêm Lăng Tiêu lại bị Thịnh Hoàn Hoàn đuổi ra ngoài, hơn nữa còn trong lúc đang bị thương.

Vừa nghĩ tới việc này, tâm tình Lăng Tiêu lập tức cực kỳ hỏng bét.

Có ai đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như thế không?

Quả thực là đồ vong ơn bội nghĩa mà.

Đêm nay đã định sẵn có rất nhiều người mất ngủ.

Người của Cố Nam Thành theo đuôi xe của Diệp Sâm đến Diệp gia.

Diệp Sâm còn đặc biệt ngừng lại ngoài cửa lớn, bảo vệ lập tức nghênh đón, hắn nói khẽ với bảo vệ rằng: “Lát nữa nếu có người đến tìm hiểu tình hình của mẹ con Nam tiểu thư thì các người cứ nói thật với hắn đi."

Không ngờ xe của Diệp Sâm vừa đi vào thì người của Cố Nam Thành thật sự xuống xe tiến lên tìm hiểu.

Đương nhiên muốn dò xét tin tức thì không thể đi tay không.

Bảo vệ đếm chồng tiền mặt kia rồi nói với người tới: “Có chuyện gì cứ hỏi thẳng đi!"

Người đàn ông kia khinh bỉ nghĩ, người của phủ Diệp Sâm cũng chỉ như thế, chỉ cần dùng mấy ngàn là mua chuộc được rồi, thật là chưa thấy qua giá thị trường.

Đương nhiên hắn ta không dám biểu hiện ra ngoài mà vội tìm hiểu chuyện của mẹ con Nam Tầm.

Bảo vệ cười cười: “Ha, anh nói mẹ con Nam tiểu thư đúng không! Hai ngày trước họ đã chuyển tới."

Người kia lập tức hỏi: “Nam Tầm và Diệp Sâm có quan hệ gì?"

Bảo vệ hỏi lại: “Đã ở chung rồi, anh nói xem có quan hệ gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK