Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Tư chống hai tay bên giường, dùng sức chống thân thể mình cố chấp nhổm lên, nhưng cho dù làm vậy thì anh ta vẫn cần Mã Lai trợ giúp.

Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản mà một mình anh ta cũng làm không xong!

Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở vào thì Mộ Tư đã nằm xuống.

"Anh em Bạch Băng biết anh bị thương không?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

"Còn chưa biết, anh nói với họ là mình xuất ngoại." Mộ Tư thản nhiên trả lời, sau đó đặt hai tay lên chăn.

Cô từng nói tay anh ta rất đẹp, trước kia luôn thích nắm lấy mà thưởng thức, nói chúng thích hợp ưu nhã nhảy múa trên phím đàn.

Thịnh Hoàn Hoàn lại không để ý đến hành động của anh mà rót ly nước đặt lên đầu giường: “Nói cho họ đi, để trong phòng bệnh không đến mức quạnh quẽ như vậy."

Mộ Tư cười nhạt một tiếng, ôn tồn lễ độ nói: “Em biết anh không phải người thích náo nhiệt."

Thịnh Hoàn Hoàn không nói nữa mà cầm lấy túi xách trên ghế sa lon rồi tạm biệt Mộ Tư: “Đã trễ quá rồi, anh nghỉ ngơi đi, tối mai tôi lại tới."

Mộ Tư đột nhiên bắt lấy tay cô, khuôn mặt đẹp trai lộ ra một tia khẩn cầu: “Đừng đi Hoàn Hoàn, ở lại với anh được không?"

Bởi vì động tác quá nhanh làm tư thế của anh ta có chút chật vật.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, đỡ anh ta lên rồi rút tay khỏi hai tay anh ta: “Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai phối hợp với bác sĩ làm vật lý trị liệu cho tốt."

Cô tạm dừng rồi lại nói: “Nếu như anh thực sự tịch mịch thì gọi điện thoại cho Bạch tiểu thư, tôi nghĩ cô ấy sẽ lập tức chạy tới với anh."

Những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn như con dao cắm vào tim Mộ Tư: “Anh đã nói rõ ràng với Bạch Tuyết, trước đó chỉ do thương hại cảm thấy mắc nợ cô ấy, người anh thật sự thích là em."

"Thích tôi?" Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, khóe miệng lộ ra chút đùa cợt nhàn nhạt: “Anh thích tôi mà lại bỏ đi vào ngày kết hôn, tôi cùng đường bí lối mà anh vẫn canh giữ bên cạnh Bạch Tuyết không rời, thứ anh nói là thích thật quá rẻ mạt buồn cười."

Lòng Mộ Tư đau như đao cắt: “Hoàn Hoàn..."

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe anh ta giải thích thêm, chỉ bình tĩnh cắt ngang lời anh ta nói: “Mộ Tư, tôi đứng ở chỗ này chỉ vì anh chắn một súng thay tôi, chỉ thế thôi."

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà rời đi.

Mộ Tư không dám gọi cô, anh ta sợ mình sẽ bị cô làm tổn thương đến tuyệt vọng.

Giống như anh ta không dám nói với cô là vì trông thấy Đường Nguyên Minh xuất hiện, các fan nói họ xứng đôi biết bao làm anh ta đố kị phát cuồng nên mới không kiềm nén được nỗi lòng.

Mỗi một lần đau lòng đều nhắc nhở anh ta rằng trước kia mình ngu đến mức nào.

Hai chân anh ta đã tàn phế, cứ như đang châm chọc rằng: Nhìn đi, đây chính là báo ứng do mày vứt bỏ cô ấy.

Khi cô ra khỏi bệnh viện đã rất muộn, thân thể cực kỳ mỏi mệt, bụng dưới vẫn đau âm ỉ, thật vất vả mới đi đến trước xe thì toàn thân cô đã đổ đầy mồ hôi.

Cô tựa vào xe há to miệng thở hổn hển, chân như nhũn ra mà ngồi xuống mặt đất, trước mắt bắt đầu đen thui.

Trong lúc mê man, cô nghe thấy có người gọi tên mình.

Thật lâu sau, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng dịu lại và thấy rõ người ngồi xổm trước mặt mình: “Văn Sâm?"

Sao lại là anh ta?

Văn Sâm gật đầu: “Thiếu phu nhân, là tôi, cô cần đến bệnh viện không?"

"Không cần, tôi chỉ chưa ăn cơm nên đói quá thôi, có thể là tuột huyết áp." Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, sau đó không khách sáo nói với Văn Sâm: “Đi bệnh viện còn không bằng dẫn tôi đi đâu ăn chút gì đi."

Văn Sâm suy tư rồi gật đầu: “Vậy lên xe đi, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó."


Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảnh cáo Văn Sâm: “Không được gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK