Cú điện thoại hồi trưa gần như bức điên hắn, hắn nghe thấy Đường Nguyên Minh cưỡng hôn cô, nghe thấy tiếng xé quần áo và âm thanh nặng nề khi cô bị ném lên giường, cuối cùng là tiếng cô thét lên.
Sau khi điện thoại bị cúp máy, hắn liên tục gọi qua cũng không có ai nghe, tim hắn như bị xé nát rồi bị chà đạp vào vũng bùn.
Gần hai mươi phút sau Đường Nguyên Minh mới nghe máy.
Trong gần hai mươi phút đó, hắn như con chó bị giẫm vào vũng bùn, bị người ta nhiều lần chà đạp, sỉ nhục, hắn không cam lòng, thống hận, tự trách, cảm thấy mình hèn mọn đến tột độ.
Cú điện thoại kia của Đường Nguyên Minh làm Lăng Tiêu thua đến mức thảm hại.
Sau khi cúp điện thoại, trong một thời gian rất dài, đầu óc của hắn đều trống rỗng.
Hắn thừa nhận mình không thể chấp nhận sự thật này.
Hắn hận mình vô dụng, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một cái gai, cái gai vô hình kia nằm ngang trong lòng hắn, nằm ngang giữa hắn và cô.
Hắn rất muốn nói với cô "Không sao", nhưng hắn không làm được.
Bởi vì trong lòng hắn vẫn đang nói với bản thân rằng: “Có sao" !
"Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi ở bên ngoài canh chừng cho em."
Lăng Tiêu vẫn đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn căn phòng trống rỗng mà bi thương nhắm mắt lại.
Rõ ràng là trông ngóng ngày đêm mới chờ được người đàn ông này về, nhưng lúc này hắn đang ở bên cạnh mà lòng cô lại trống rỗng.
Sau khi Lăng Tiêu đi ra ngoài thì nhìn Phùng Việt canh ở ngoài cửa mà hỏi: “Có thuốc lá không?"
"Có." Phùng Việt lập tức móc gói thuốc ra.
Lăng Tiêu nhận lấy gói thuốc rồi đi đến cuối hành lang, hắn chưa bao giờ nghiện thuốc giờ lại rít từng hơi từng hơi, rất nhanh cả người đã bị sương khói vây quanh, một lớp tàn thuốc mỏng phủ lên đôi giày da, rơi đầy cả mặt đất.
Phùng Việt không dám khuyên can, anh ta lo một gói thuốc không đủ cho hắn "Tiêu xài" nên lại bảo vệ sĩ đi mua thêm loại thuốc lá mình thường hút.
Phùng Việt lại nhìn về phía Lăng Tiêu, cảm thấy tim mình cũng khó chịu theo, thời khắc này Boss như một kẻ trắng tay cô độc nghèo túng.
Phùng Việt nghĩ đứa nhỏ trong bụng Thịnh Hoàn Hoàn nhất định không phải của Lăng Tiêu, nếu không hắn sẽ không sa sút chán nản như thế.
Không biết qua bao lâu, một gói thuốc lá đã bị hút xong.
Khi trên ngón tay còn lại nửa điếu cuối cùng, Lăng Tiêu đột nhiên ho lên sù sụ tiếng này đến tiếng khác, cứ như muốn khạc cả phổi ra ngoài.
"Boss." Phùng Việt lo lắng nói nhỏ một tiếng, nhưng vẫn không dám bước lên trước.
Lúc này anh ta tiến lên chỉ nhắc nhở Boss rằng mình chật vật đến mức nào.
Qua hồi lâu, rốt cục tiếng ho cũng ngừng lại.
Phùng Việt thấy Lăng Tiêu nhìn mình thì lập tức đi lên trước: “Boss."
Giọng Lăng Tiêu càng khàn, hơn nữa không có chút nhiệt độ nào: “Đường Nguyên Minh ở đâu?"
Phùng Việt hạ thấp người nói: “Giữa trưa sau khi chúng tôi rời đi thì Đường Nguyên Minh đã biến mất, hiện tại không có tin tức, chắc đã không còn ở Hải Thành."
"Điều tra, mặc kệ hắn trốn đến chân trời góc biển cũng phải bắt hắn về cho tôi." Lăng Tiêu lạnh lẽo nói, đáy mắt tràn đầy sát khí.
Phùng Việt gật đầu, lập tức truyền lệnh xuống.
Sau đó Lăng Tiêu lại hỏi: “Đường Nguyên Minh biết Thịnh tiểu thư mang thai không?"
Phùng Việt khựng lại, trầm trọng mà trả lời: “Biết, hơn nữa... Hắn còn rất quan tâm an nguy của đứa nhỏ."
Đường Nguyên Minh rất quan tâm an nguy của đứa nhỏ này.
Nếu như nó không phải của anh thì anh nghĩ trăm phương ngàn kế diệt trừ nó còn không kịp, sao lại quan tâm nó?
Sắc mặt Lăng Tiêu càng tái nhợt, hai cảm xúc cực đoan cô đơn và thù hận tràn ngập toàn thân hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn thực sự quá mệt mỏi nên sau khi Lăng Tiêu rời đi không bao lâu thì cô lại hôn mê.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống, Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra đã trông thấy Lăng Tiêu ngồi một mình trên ghế sa lon.
Hình như hắn cả đêm không ngủ nên trong mắt hiện càng nhiều tơ máu, trên cái cằm sạch sẽ đẹp mắt cũng mọc ra một lớp chân râu.
"Dậy rồi thì rửa mặt đi, tôi đã bảo Phùng Việt mua bữa sáng em thích rồi."
Lăng Tiêu đi đến chỗ cô, cúi người sửa sang lọn tóc trên trán cô, giọng nói luôn lạnh lẽo xuất hiện một chút dịu dàng hiếm có.