“Có phải hay không thì không phải trong lòng cô rõ nhất sao?”
Cố Nam Thành nói ra câu này tương đương với thừa nhận nguyên nhân gã và Nam Tầm ly hôn là bởi vì cô ngoại tình với Diệp Sâm.
Nam Tầm nhìn người đàn ông chột dạ trước mặt mà chỉ cảm thấy buồn cười.
Người đàn ông bỏ vợ bỏ con còn mưu toan tát nước bẩn lên người cô, sao cô còn có thể chờ mong gã có giới hạn gì kia chứ?
Trần Do Mỹ lập tức thở phào nhẹ nhõm rồihùng hổ dọa người trái ngược với vẻ suy nhược đáng thương vừa rồi: “Nam Tầm, trước đó anh Nam Tầm vẫn luôn nhẫn nhịn không nói là vì nhớ đến tình cảm vợ chồng bảy năm của hai người, cũng không muốn để Hoan Hoan biết mẹ mình là loại người này."
"Nhưng chị lại không nhớ tình xưa, một lòng chỉ muốn lợi dụng Hoan Hoan để giành càng nhiều tài sản cho mình, thậm chí không tiếc trình diễn khổ nhục kế làm mọi người hiểu lầm là anh Nam Tầm bỏ vợ bỏ con, mà chị lại thành người vô tội nhất."
Nam Tầm nhìn thẳng vào Cố Nam Thành, mà Cố Nam Thành lại không dám đối mặt với ánh mắt đó.
Trên thực tế cả Cố Nam Thành cũng rất kinh ngạc vì sao Trần Do Mỹ luôn có chút áy náy với mẹ con Nam Tầm lại nói ra những lời này.
Vì sao Trần Do Mỹ luôn dịu dàng thiện lương có thể nói dối hùng hổ dọa người, không chút chột dạ như thế.
Nhưng lúc này trừ trầm mặc ra thì gã còn có thể làm gì nữa?
"Thì ra Cố Nam Thành và Nam Tầm ly hôn không phải là vì Trần Do Mỹ chen chân vào, mà là Nam Tầm ngoại tình với Diệp Sâm sao? Trời ơi, thì ra trong đó còn cất giấu ẩn tình không muốn ai biết như vậy"
"Không ngờ Nam Tầm nhìn có vẻ cao ngạo, sau lưng lại là loại phụ nữ không có liêm sỉ như vậy."
"Thật là đáng ghét, vì tài sản mà lợi dụng cả con mình, loại phụ nữ này không xứng làm mẹ."
Chiều gió nhanh chóng thay đổi.
Đám người vừa rồi còn rất chính nghĩa đột nhiên kinh hãi lại phẫn nộ nhìn về phía Nam Tầm, chính nghĩa biến thành khinh miệt và mỉa mai.
Người bị hại lớn nhất trong chuyện này chính là Cố Hoan.
Cô bé thấy càng ngày càng nhiều người mắng Nam Tầm thì khổ sở khóc rống lên: “Không phải như vậy, mẹ, mẹ mau nói chuyện đi..."
Mặc dù Trần Do Mỹ lật ngược phải trái nhưng lại được Cố Nam Thành ngầm thừa nhận, mà trong khoảng thời gian này Diệp Sâm thường xuyên ôm Cố Hoan xuất hiện ở nơi công cộng nên trong mắt người ngoài, Nam Tầm thật sự có không ít quan hệ với Diệp Sâm.
Thời buổi này internet rất phát triển, Nam Tầm biết rất nhanh tin tức cô đến nhà Diệp Sâm sẽ bay đầy trời, nếu xử lý không thích đáng thì gian kế của Trần Do Mỹ và Cố Nam Thành sẽ thành công.
Bây giờ muốn đánh tan lời nói dối của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ thì cô chỉ có thể lấy ra chứng cứ hữu hiệu, nhưng giờ phút này đầu óc Nam Tầm đang rất rối loạn.
Cố Hoan vừa khóc thì lòng cô càng lộn xộn!
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Sâm truyền đến từ phía sau cô: “Đột nhiên nghe thấy hình như có người nhắc đến tên tôi."
Đám người nhìn qua nơi phát ra tiếng nói liền trông thấy Diệp Sâm đứng lại bên cạnh Nam Tầm, đưa mắt nhìn về hướng Trần Do Mỹ, trong giọng nói truyền cảm mang theo vài phần khinh thường: “Vừa rồi là cô nói đúng không?"
Ánh mắt của Diệp Sâm làm đáy lòng Trần Do Mỹ run lên, cô ta biết người đàn ông này có lai lịch không đơn giản, nhưng lúc này cô ta đã không thể lùi bước được nữa.
Chỉ thấy Trần Do Mỹ thản nhiên nói: “Các người dám làm còn sợ người khác nói?"
Diệp Sâm cười cười, đáy mắt hiện ra tia tà khí rất lạnh lẽo: “Năm nay tôi mới về Hải Thành hai lần, thời gian là trong tháng này, cô nói Nam Tầm ngoại tình với tôi thì lấy chứng cứ ra đi."
Trần Do Mỹ kiên trì nói: “Anh nói láo, chuyện xấu của anh và Nam Tầm đã bị anh Nam Tầm bắt gặp tại trận, còn cần chứng cớ gì?"
Diệp Sâm lại nhìn về hướng Cố Nam Thành và cười lạnh: “Tại sao Cố tổng không nói gì, Cố tổng không cảm thấy cái trò vừa ăn cướp vừa la làng này rất buồn cười à?"
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Cố Nam Thành, gã nhất thời đâm lao phải theo lao, vừa rồi gã ngầm thừa nhận lời nói của Trần Do Mỹ nên lúc này không có khả năng trở mặt.
Hơn nữa Cố Nam Thành không chịu yếu thế khi đối mặt với Diệp Sâm: “Buồn cười không phải là các người sao? Đã nói đến mức độ này rồi, nếu các người còn biết xấu hổ là gì thì nên lập tức rời khỏi nơi này."
"Cố Nam Thành ơi Cố Nam Thành, anh chẳng phải đàn ông nữa rồi, không có chút chính trực nào cả."
Diệp Sâm khinh bỉ nhìn Cố Nam Thành, khí thế cực kỳ sắc bén: “Tôi thừa nhận tôi thích Nam Tầm, nhưng các người muốn đổi trắng thay đen, lợi dụng tôi hủy hoại thanh danh của Nam Tầm thì thật là mơ mộng hão huyền."
Sau đó anh lại dời ánh mắt về hướng Trần Do Mỹ: “Tiểu thư này, mẹ cô chưa nói với cô là nói chuyện phải chịu trách nhiệm à, những lời vừa rồi của cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của tôi, chúng ta gặp nhau trên toà."
Sắc mặt Trần Do Mỹ lập tức trắng bệch, nhưng miệng lại không chịu nhận thua: “Anh đừng hù tôi, tôi và anh Nam Tầm chỉ nói thật mà thôi."
"Nói thật?" Nam Tầm lạnh lùng nhìn Trần Do Mỹ: “Cô dám thề không?"
Thân thể Trần Do Mỹ căng cứng, cô ta ngẩng đầu nhìn Cố Nam Thành rồi lại nhìn đám người ngo ngoe muốn mắng xung quanh, cắn răng giơ tay lên: “Nếu như những lời vừa rồi của tôi có nửa câu nói dối thì để tôi mất đi đứa con trong bụng."
Cố Nam Thành khiếp sợ nhìn Trần Do Mỹ, không ngờ cô ta lại lấy đứa con ra mà thề độc, cô ta không sợ lời thề ứng nghiệm sao?
Nam Tầm nghe xong thì cười lạnh: “Tội lỗi của mình lại muốn đứa con trong bụng chịu thay, Trần Do Mỹ cô thật vô sỉ."
Tay Trần Do Mỹ đặt lên bụng, hốc mắt đỏ bừng: “Bởi vì nó cũng là mạng sống của tôi, thứ quan trọng nhất của tôi, tôi dám lấy nó ra thề độc chứng minh tôi không nói dối, không trái với lương tâm."
Nam Tầm khinh miệt cười nói: “Nếu cô thật sự không trái với lương tâm thì nên lấy mình ra thề mà không phải dùng một cục máu."
Nam Tầm lại nhìn về phía Cố Nam Thành: “Vừa rồi anh bảo tôi đăng Weibo làm sáng tỏ cho các người, hiện tại tôi nói cho anh biết, Nam Tầm này sẽ không nói dối cho các người nữa, muốn tôi gánh tội thay à, nằm mơ."
Nhìn sắc mặt xanh lè của Cố Nam Thành, Nam Tầm dừng một chút rồi lạnh nhạt nhếch môi đỏ lên: “Từ xưa đến nay, người chủ động gắn sừng lên đầu mình chắc cũng chỉ có anh thôi Cố Nam Thành à."
Mỗi một chữ Nam Tầm nói ra đều như con dao sắc bén cắt nát tôn nghiêm của Cố Nam Thành thành từng mảnh từng mảnh.
Gã nhìn người phụ nữ hào hoa phong nhã trước mắt mà tim co rút đau đớn từng cơn: Nam Tầm, tôi chỉ bị cô ép thôi.
Vì sao chúng ta không thể chia tay trong hoà bình?
Trước nay đều là tôi chiều theo cô, vì sao cô không thể chiều tôi một lần?
"Nói nhảm với loại người này làm gì, không bằng chúng ta trở về ngồi vững vào tội danh bọn họ gán cho mình đi?" Diệp Sâm đột nhiên trở nên không đứng đắn, vươn tay ôm lấy eo Nam Tầm.
Nam Tầm không né tránh mà hào phóng để mặc Diệp Sâm ôm mình rồi xoay người rời đi cùng Diệp Sâm.
Cố Nam Thành nhìn bóng lưng Nam Tầm và Diệp Sâm, sắc mặt đen như ép được mực ra, lồng ngực nghẹn đến mức thở không ra hơi.
Nam Tầm mặc lễ phục đính hôn của họ mà đi theo Diệp Sâm, cô đang trả thù gã sao?
Còn vẻ thất vọng trong đôi mắt đỏ bừng của Cố Hoan cũng làm lòng Cố Nam Thành đao như cắt.