Sau mấy hô hấp, Lam Nhan bình tĩnh hơn rất nhiều: “Lăng thiếu, em chưa từng làm những chuyện ghi trên tờ giấy này, em biết vì sao Ôn Bích muốn hãm hại em, bởi vì mấy ngày trước cô ta tìm em muốn vay tiền trả nợ cờ bạc cho chồng mình, bị em từ chối nên chồng cô ta bị người ta đánh một trận, hiện tại họ có nhà mà không dám về…"
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài gõ từng cái bên mép bàn.
Bạch quản gia đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ đột nhiên tiến lên, nhấc chân đá vào đùi Lam Nhan rồi ấn cô †a quỳ xuống đất.
Lam Nhan còn muốn nói gì đó thì đột nhiên lại bị người ta dùng lực đá vào cảng chân, cô ta mềm nhữn quỳ xuống, tiếp theo cả người bị đè lại.
“Anh làm gì vậy, buông tôi ra.” Lam Nhan giấy giụa vài cái không có kết quả, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tất cả những gì em vừa nói đều là thật, không tin anh có thể đi điều tra, em và Thịnh Hoàn Hoàn không thù không oán, vì sao em lại hại cô ta?”
Lăng Tiêu không mở mắt, đầu ngón tay vẫn gõ từng cái lên mặt bàn.
Bạch quản gia nhìn đồng hồ thạch anh, vô tình nhắc nhở Lam Nhan: “Lam tiểu thư, cô còn hai phút, nếu cô không nói thật thì sẽ xuống tầng hầm gặp mặt Ôn Bích.”
“Tâng hầm?” Thân thể Lam Nhan căng chặt, tiếp theo bắt đầu run rẩy, cô ta sợ hãi nhìn về phía Bạch quản gia, gian nan mở miệng: “Ôn… Ôn Bích xảy ra chuyện gì?”
Bạch quản gia trầm mặc, sau đó nhướng mày: “Cô còn một phút.”
Bạch quản gia dứt lời, tiếng kim giây chuyển động bỗng không ngừng phóng đại bên tai Lam Nhan, trừ cái đó ra, cô ta không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Cô ta nhìn Bạch quản gia mang vẻ mặt lạnh nhạt, lại nhìn Lăng Tiêu trước sau vẫn nhắm mắt, trên trán không ngừng đổ mồ hơi.
Làm sao bây giờ, cô nên nói thật hay là thề thốt phủ nhận?
Nếu phủ nhận thì Lăng Tiêu có tra tấn cô không? Nhưng nếu cô nói thật, Lăng Tiêu sẽ trừng phạt cô như thế nào?
Hình ảnh lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra còn rõ ràng trước mắt, nếu cô ta nói thật thì Lăng Tiêu sẽ không chút do dự đuổi cô khỏi Lăng Phủ, tài nguyên trên tay cô sẽ bị lấy đi hết.
Không, cô tuyệt đối không thể nói ra.
Cô là mẹ ruột của Thiên Vũ, Lăng Tiêu đã hứa với An Niên sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con cô, Lăng Tiêu tuyệt đối không đối đãi với cô như với Ôn Bích đâu.
“Ôn tiểu thư, đã đến giờ.” Ngay vào lúc Lam Nhan giằng xé trong lòng, giọng nói lạnh nhạt của Bạch quản gia đã vang lên.
Lam Nhan bỗng quay đầu lại, liền thấy Bạch quản gia vung tay lên với hai vệ sĩ, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một: “Mang cô ta đi xuống, nhốt chung với Ôn Bích.”
Vừa dứt lời, Lam Nhan bị vệ sĩ tứm dậy từ mặt đất.
Lam Nhan lập tức cầu cứu Lăng Tiêu: “A Tiêu, anh không thể đối xử với em như vậy, em là mẹ của Thiên Vũ, khi An Niên qua đời, anh từng hứa với anh ấy sẽ thay ảnh chăm sóc mẹ con em, anh không thể đối xử với em như vậy.”
Không biết Lam Nhan lấy sức lực từ đâu ra mà đột nhiên tránh thoát trói buộc của hai vệ sĩ, vọt tới trước. mặt Lăng Tiêu rồi quỳ xuống, duỗi tay bắt lấy góc ống quần hắn.
Lăng Tiêu mở mắt ra liền thấy Lam Nhan rơi lệ đầy mặt quỳ trước mặt hắn, đáy mắt hắn xẹt qua một tia chán ghét.
Người phụ nữ nào cũng ngu xuẩn, cũng tự cho là đúng như vậy, cuộc sống bây giờ của cô ta không tốt sao, vì sao cứ khăng khăng muốn tự tìm đau khổ?
Mặt Lam Nhan trắng bệch, nhu nhược đáng thương nhìn Lăng Tiêu: “Anh muốn định tội em cũng phải tìm ra chứng cứi Em thật sự không sai khiến Ôn Bích làm những chuyện đó, vì sao anh không chịu tin em?”
Lam Nhan quá hiểu Ôn Bích, cô ta sẽ không ghi âm, chỉ cần cô không thừa nhận thì Lăng Tiêu sẽ không tìm ra chứng cứ chứng minh là cô sai khiến Ôn Bích hãm hại Thịnh Hoàn Hoàn.
Đối mặt với nước mắt của Lam Nhan, Lăng Tiêu vững tâm như sắt, không chút dao động.
Hắn run chân lên, hất tay Lam Nhan ra khỏi ống quần, đôi giày da mới tinh phản chiếu đôi mắt của Lam Nhan, giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu vang lên từ đỉnh đầu: “Nếu không phải nể mặt An Niên thì cô đáng để tôi lãng phí năm phút này sao?”