Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khí thế trên người Lăng Tiêu lập tức biến đổi, sắc mặt còn lạnh lẽo âm u hơn: “Đã biết, tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta.”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu mở camera trong nhà lên, không ngừng quay ngược, mãi đến khi thấy Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào phòng ngủ chính, tìm kiếm tóc của hắn dưới gối.

Thời khắc đó, Lăng Tiêu chưa bao giờ phẫn nộ như thế: “Thịnh Hoàn Hoàn.”

Đời này hắn ghét nhất là những thủ đoạn bỉ ổi của đàn bà, hắn lần lượt cảnh cáo cô, nhưng không ngờ cô vẫn đụng vào điểm mấu chốt của hắn, vì sao cô luôn không ngoan?

Lúc này Lăng Tiêu cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn ăn cắp tóc của mình và Lăng Thiên Vũ đi xét nghiệm DNA nên giận không thể át.

Thịnh Hoàn Hoàn không hề hay biết, khi trở về từ đoàn xe thì đã gần hoàng hôn, Lăng Thiên Vũ vừa thấy cô liền đáng thương vuốt bụng nhỏ, Tiểu Bạch cũng đứng một bên dùng sức vẩy đuôi.

Thịnh Hoàn Hoàn cưng chiều xoa xoa đầu Lăng Thiên Vũ: “Đói bụng à?”

Lăng Thiên Vũ gật đầu gật đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng nói: “Vậy dì vào bếp xem có gì ăn không.”

Mở tủ lạnh ra liền thấy bên trong có không ít hải sản tươi ngon, Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ không thôi, Lăng Thiên Vũ đứng một bên liếm liếm miệng như con cún ham ăn.

Lúc này giọng nói của Bạch quản gia truyền đến từ ngoài cửa: “Hồi trưa thiếu gia cho người đưa về, đêm nay chắc ngài ấy sẽ về sớm.”

Là ý của Lăng Tiêu sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều mà gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, muốn hỏi khi nào hắn trở về.

Chưa vang được mấy tiếng thì đã có người bắt điện thoại: “Chuyện gì?”

Giọng nói của Lăng Tiêu không có chút độ ấm nào, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đã có sức chống cự trước sự lạnh nhạt của Lăng Tiêu: “Khoảng mấy giờ anh về, tôi thấy tủ lạnh có rất nhiều hải sản, Bạch quản gia nói là anh đặt?”

Ngày đó ở Thịnh gia, cô phát hiện hai cha con Lăng Tiêu đều rất thích ăn hải sản, hiện tại tủ lạnh có nhiều hải sản tươi ngon được đặt trong thùng.

Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn dịu dàng êm tai, như người vợ hiền thục đang hỏi chồng mình đêm nay mấy giờ về nhà. Lăng Tiêu cảm thấy mình nhất định là điên rồi, tự nhiên hắn lại bảo người đặt hải sản trở về, còn vì mấy câu của cô mà nhục mạ Cố Nam Thành một trận.

“Lăng Tiêu, anh có nghe không?” Giọng nói mềm nhẹ của cô lại vang lên bên tai.

Lăng Tiêu trầm mặc vài giây rồi nói: “Cô chăm sóc tốt cho Thiên Vũ là được, về sau không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, đặc biệt thức thời mà nói: “Được, tôi đã biết.”

Cô còn tưởng rằng đêm nay hắn sẽ trở về ăn cơm nên mới cho người chuẩn bị nhiều hải sản như thế, nhưng nghe câu nói vừa rồi thì hắn sẽ không về. Hơn nữa hắn cũng không thích cô gọi điện thoại đến quấy rầy!

Xem ra là cô nuôi kỳ vọng quá lớn với hắn.

Từ từ, cô đang kỳ vọng cái gì?



Kỳ vọng Lăng Tiêu về nhà?

Không, cô nhất định là điên rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn tiện tay chọn ba loại hải sản, làm vài món ăn đơn giản, còn chưa ra khỏi phòng bếp thì Lăng Kha đã gọi đến.

Rốt cuộc Nam Tầm cũng ly hôn với Cố Nam Thành, hiện tại đang ở khách sạn, Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lập tức nói: “Một lát nữa tớ sẽ qua, cậu chăm sóc tốt cho mẹ con họ đi.”

Bữa cơm này ăn rất nhanh, sau khi ăn xong Thịnh Hoàn Hoàn liền dỗ Lăng Thiên Vũ đi ngủ, tiếp theo cầm áo khoác ra cửa.

Mãi đến khi cô rời đi, Lăng Tiêu vẫn chưa trở về.

Nhưng rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy hắn ở Thịnh Thế Danh Môn, hắn được một đám vệ sĩ bảo vệ, đang nhìn thẳng đi nhanh về phía trước, tựa như vương giả đứng trên cao, quân lâm thiên hạ.

Sau đó cô lại nhìn thấy Dạ Oanh và Vân Kỳ, họ cũng vừa đến, Dạ Oanh đi theo phía sau Vân Kỳ.

Dạ Oanh đặc biệt nhạy cảm, lập tức phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn rồi gật đầu với cô, Thịnh Hoàn Hoàn cười cười đáp lại.

Rất nhanh Dạ Oanh đã dời mắt đi, Vân Kỳ và Lăng Tiêu sóng vai tiến vào thang máy.

Khoảnh khắc Lăng Tiêu xoay người lại liền nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cách đó không xa, mày rậm không khỏi nhăn lại.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết Lăng Tiêu đã phát hiện mình, cô luôn không hỏi đến hành tung của hắn, cho nên cũng không để trong lòng, trực tiếp đi tìm Nam Tầm và Lăng Kha.

Lần này Thịnh Hoàn Hoàn ra cửa có mang theo mấy vệ sĩ của Lăng gia, lúc này các vệ sĩ đang canh giữ ngoài cửa.

Nam Tầm gầy đi không ít, quầng thâm mắt rất đậm, nhìn có chút tiều tụy, nhưng cảm xúc lại đặc biệt bình tĩnh.

Lăng Kha nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn liền bất mãn oán giận: “Tớ dỗ Hoan Hoan ngủ luôn rồi cậu mới đến?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chai rượu đầy bàn mà cười nói: “Tớ tự phạt tam ly?”

Lăng Kha đương nhiên gật đầu: “Đương nhiên, dù sao đêm nay chúng ta cũng không say không về.”

Nam Tầm nhìn hai cô mà cười khẽ, chất lỏng màu đỏ trong tay làm da cô ấy trông thật tái nhợt.

Thịnh Hoàn Hoàn ném áo khoác xuống ngồi vào bàn: “Được thôi, không say không về.”

Lăng Kha lập tức đổ một ly rượu cho cô, nâng ly lên nhìn về phía Nam Tầm: “Ly này kính nữ thần tỷ tỷ của chúng ta tìm lại được tự do, khôi phục độc thân.”

Nam Tầm cười cười, nâng ly lên cụng.

Ba người uống một hơi cạn sạch.

Vừa buông ly rượu xuống, Lăng Kha lại đổ đầy, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Nam Tầm: “Sau này chị có tính toán gì?”

Nam Tầm lắc đầu: “Còn chưa nghĩ ra.”



Thịnh Hoàn Hoàn lấy ra một cái thẻ đưa tới trước mặt Nam Tầm: “Cầm đi!”

Nam Tầm cũng không khách sáo với Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức nhận lấy thẻ: “Cảm tạ.”

Lăng Kha ra vẻ đáng thương, duỗi tay về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Tớ cũng muốn.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhét ly rượu vào tay cô: “Muốn thì uống đi.”

“Cậu thật là gian xảo.” Lăng Kha chu môi ra, uống một hơi cạn sạch, sau đó đáng thương nói: “Tớ nhớ Vi Vi.”

Hạ Tri Vi đã ra nước ngoài mấy năm mà chưa trở về lần nào.

Thịnh Hoàn Hoàn lấy điện thoại ra: “Video call cho cậu ấy đi, tớ cũng nhớ.”

Nam Tầm không có ý kiến, cứ uống từng ngụm từng ngụm một.

Rất nhanh, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện ở màn hình, cô đang mặc áo tắm, trên đầu có quấn khăn lông, hiển nhiên là vừa đi ra từ phòng tắm, trông thật quyến rũ mê người.

“Oa, các cậu chuẩn bị cả đêm không về ngủ à?” Hạ Tri Vi nhìn những chai rượu trên bàn mà nhướng mày.

Lăng Kha giơ ly rượu lên, đặc biệt hưng phấn: “Chúng tớ đang chúc mừng chị Nam Tầm thoát ly khổ hải, khôi phục độc thân.”

Ngũ quan quyến rũ của Hạ Tri Vi tối sầm xuống: “Thật sự ly hôn, Cố Nam Thành bị mỡ heo che mắt à?”

Nam Tầm cười cười: “Đừng nhắc đến anh ta, chị không muốn nghe thấy cái tên này nữa.”

Hạ Tri Vi đứng dậy, sau đó cầm chai rượu qua ngồi trước video: “Em uống với mọi người.”

Nam Tầm trêu chọc: “Không sợ anh nhà à?”

Hạ Tri Vi không sợ gì cả: “Anh ấy về Hải Thành, hiện tại không ai quản được em, đúng rồi hiện tại mọi người ở khách sạn đúng không, Thịnh Thế?”


Ba cô gái không hẹn mà cùng gật đầu.


Hạ Tri Vi lập tức buông cái ly trong lòng: “Chờ em một lát, em gọi điện thoại.”


Nói xong thì tắt video, không bao lâu sau lại gọi đến.


Hạ Tri Vi: “Tiêu Dịch ở phòng 899, mọi người đi tìm anh ấy đi, ba cô gái uống rượu giải sầu rất chán, đi ra ngoài phát tiết một phen, thuận tiện giúp tớ canh chừng ảnh.”


Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn cùng nhìn về phía Nam Tầm.


Nam Tầm nhún vai: “Chị không sao cả.”


Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên, ăn ý khoác tay Nam Tầm: “Đi thôi! Tìm trai đẹp nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK