Đương nhiên Thịnh Tư Nguyên rất có ý kiến, đêm hôm khuya khoắt ai biết cậu muốn tiễn người ta đi nơi nào?
Khi đang định mở miệng, Tô Quy lại lạnh lùng liếc nhìn ông ấy một cái.
Đang ở trước mặt Tô Quy nên Thịnh Tư Nguyên chỉ có thể nuốt lời nói xuống để tránh Tô Quy nói ông ấy vong ân phụ nghĩa.
Thịnh Tư Nguyên lập tức đổi giọng: “Đi nhanh về nhanh."
Nói xong, ông ấy đen mặt lên xe.
Sau khi chiếc Rolls-Royce chạy đi, Tô Quy dò xét Thịnh Hoàn Hoàn một vòng rồi vỗ nhẹ bả vai Lăng Tiêu: “Vợ chồng trẻ đi chơi đi, vợ chồng chúng tôi không cần hai người tiễn."
Tô phu nhân phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn rồi đi cùng Tô Quy tiến lên chiếc xe phía trước, Lăng Tiêu gọi vệ sĩ bảo vệ tốt cho họ.
"Hình như Tô phu nhân rất thích em."
Sau khi lên xe, Lăng Tiêu nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn mà ngắm nghía thưởng thức, giống như món đồ chơi yêu dấu làm hắn yêu thích không buông tay.
Thịnh Hoàn Hoàn thử mấy lần cũng không thể rút tay về, chỉ có thể tuỳ hắn: “Có thể là dung mạo của em được cả nam nữ già trẻ yêu thích."
Cô nhếch môi lên, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp với Lăng Tiêu: “Cho nên Lăng tiên sinh, anh muốn tiếp tục cố lên nha!"
Lăng Tiêu bật cười, vươn đầu lưỡi liếm môi, hai tay lập tức dùng lực kéo cả người Thịnh Hoàn Hoàn ngồi lên hai chân hắn.
"A!" Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô.
Mà Lăng Tiêu thì hít hà một hơi.
Hai tay hắn ôm chặt vòng eo của cô: “Đừng nhúc nhích, trên đùi tôi có vết thương."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì ngồi trên đùi hắn không dám nhúc nhích, đỏ mặt trừng hắn: “Biết mình bị thương còn không an phận?"
Lăng Tiêu cười cười, hơi nhếch môi mỏng lên, vẻ mặt dịu dàng và đương cong gương mặt ôn hoà đi quả thực là bảnh đến rối tinh rối mù, làm tim Thịnh Hoàn Hoàn như hươu con nhảy loạn.
Lúc này nụ cười trên mặt Lăng Tiêu dần dần biến mất, vẻ măt dịu dàng cũng hiện ra tính xâm lược tột độ, hắn đưa tay lên cổ của cô rồi nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đặt một ngón trỏ lên đôi môi mỏng gợi cảm đẹp mắt của hắn rồi lắc đầu: “Không được."
Lăng Tiêu nhíu mày lại, đôi mắt đen trở nên cực kỳ sắc bén, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Vì sao không được?"
Chỉ hôn một cái cũng không được sao?
Bà nội còn muốn họ mau chóng sinh em bé cho bà bồng mà!
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi đỏ mê người lên: “Không được."
Sau đó cô thay đổi chủ đề: “Lăng tiên sinh, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?"
Lăng Tiêu trầm ngâm: “Tôi có một trang viên gần đây, chúng ta đi qua đó đi."
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu.
Lăng Tiêu hỏi: “Em muốn đi đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn đề nghị: “Chúng ta đi xem phim đi?"
Thứ phụ nữ muốn rất đơn giản, đi dạo phố, xem phim, ăn cơm như những đôi yêu nhau.
Mà đàn ông... Phần lớn đều chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề.
Đối với loại đàn ông như Lăng Tiêu thì phim ảnh căn bản không phải sở thích của hắn, dù hẹn hò cũng không phải ở những nơi tạp nhạp đông người đó.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn thích, trừ đi chung thì hắn còn có thể làm thế nào?
Lúc xuống xe, Lăng Tiêu bị Thịnh Hoàn Hoàn che lại kín mít, khẩu trang, kính râm, mũ… tóm lại là võ trang đầy đủ.
Điều duy nhất làm Lăng Gia tương đối hài lòng chính là rạp chiếu phim còn có các cặp đôi đang ngồi, mặc dù phim ấu trĩ không thú vị, nhưng hắn có thể ôm Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc.
Thịnh Hoàn Hoàn không làm ồn hắn, cô xem phim, bên tai nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Kỳ thật như vậy rất tốt, từ trước tới bây giờ thứ cô muốn đều rất đơn giản.