Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết thế nào mà Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy hơi kiêu ngạo, buột miệng thốt ra: “Vậy Lam Nhan thì sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận, cô không biết vì sao lại nhắc tới Lam Nhan vào lúc này, miệng quá nhanh không suy nghĩ đã nói ra.

Cô đang làm gì vậy?

Ghen?

Không, cái này gọi là lo sợ không đâu!

Trong tiềm thức Thịnh Hoàn Hoàn từ chối thừa nhận mình ghen.

Ánh mắt Lăng Tiêu thâm thúy, Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ nhẹ nhàng mà nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù sao hiện tại cô ta cũng là tiểu hoa đán đang nổi tiếng!”

Lăng Tiêu nhìn diễn xuất vụng về của Thịnh Hoàn Hoàn thì lặng lẽ nói: “Cô tốt hơn cô ta một chút.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Chỉ một chút?”

Lăng Tiêu hỏi lại: “Không thì sao?”

Tiểu yêu tinh thích ăn dấm này!!!

Vừa xuống lầu, ngoài cửa lớn truyền đến một trận xôn xao, gia đình Lăng Hoa Thịnh tới rồi.

Khi xuất phát, hai cha con Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đi cùng một chiếc xe, mẹ con Lăng Hàn và gia đình Lăng Hoa Thịnh cùng đi một chiếc.

Trừ họ ra còn có rất nhiều bạn cũ của Lăng Hoa Thanh tới.

Xe chạy đến cổng, Thịnh Hoàn Hoàn liền bị cảnh tượng ngoài cửa làm sợ ngây người, đây mà là đón người cái gì, rõ ràng là đi cướp ngục.

Thịnh Hoàn Hoàn tò mò nhìn về phía Lăng Tiêu: “Đó đều là bạn cũ của ba anh à?”

Dựa theo mối quan hệ này, sao đến hiện tại Lăng Hoa Thanh mới ra tù tới?

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, thản nhiên ung dung nói: “Cô nên gọi là ba chồng, hoặc gọi ba như tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... À!”

Kỳ thật rất khó kêu ra miệng!

Tầm mắt Lăng Tiêu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mới trả lời câu hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nhớ quan hệ của ba rất rộng rãi, khi còn nhỏ thường xuyên có bạn bè đến nhà chơi.”

Bạn cũ là một phần, nịnh bợ Lăng gia cũng là một phần.

Xã hội hiện tại rất hiện thực, nếu Lăng Hoa Thanh chỉ là người thường, giết người vào tù nhiều năm như thế thì còn bạn cũ gì đáng nói?

Nhưng Lăng Tiêu không bài xích tình cảnh này, hắn cũng muốn Lăng Hoa Thanh thấy con trai mình đã trưởng thành, trở thành một người rất ghê gớm.



“Vậy có phải ba anh rất khó ở chung không?”

“Ba tôi là người rất kiên nhẫn, hiếm khi tức giận.”

Khi Lăng Tiêu nhắc tới Lăng Hoa Thanh, đường cong trên gương mặt bỗng dịu lại, trong mắt cũng hiện ra sự ấm áp, khí thế trên người đều thay đổi.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ, Lăng Hoa Thanh nhất định là một người cha tốt, là loại người hoàn toàn tương phản với An Lan.

Nhưng vì sao bà nội lại nói tính tình ông khó chịu giống như Lăng Tiêu?

Lão thái thái cố ý dọa cô đúng không, nếu tính tình khó chịu thì sao lại có nhiều bạn cũ như thế?

Sau khi xe Lăng Tiêu chạy đi thì luôn dẫn đầu ở phía trước, phía sau là một hàng dài các xe, đa số trong đó đều là siêu xe trăm vạn, mênh mông bao la, tương đối đồ sộ.

Lam Tiếu ngồi trong chiếc xe thứ ba, mãi đến lúc này cô ta mới biết mình sắp gả vào một thế gia như thế nào.

Đáng tiếc, người ngồi ở chiếc xe đầu tiên không phải cô ta.

Gia tộc và sản nghiệp khổng lồ như thế lại chỉ có một nữ chủ nhân, người phụ nữ may mắn đó là Thịnh Hoàn Hoàn.

Nói không ghen ghét là giả, đáng tiếc cô ta không lọt được vào mắt Lăng Tiêu, nhưng chị họ của cô ta là Lam Nhan lại có cơ hội. Chỉ cần chị họ trở thành nữ chủ nhân Lăng gia thì ngày tháng sau này của cô ta sẽ tốt hơn rất nhiều, cũng có thể ngẩng cao đầu ở Lăng gia.

Lam Tiếu đang nghĩ ngợi thì đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng “Phanh” rất mạnh.

Chiếc xe cô ta đang ngồi phát ra tiếng thắng chói tai, đầu suýt đập vào cái ghế phía trước, cũng may Lăng Phi phản ứng nhanh, lập tức ổn định thân thể cô ta lại.

“Em không sao chứ?” Lăng Phi lo lắng nhìn cô ta.

Tiếp theo giọng Lăng Hoa Thịnh vang lên: “Lăng Phi, phía trước xảy ra tai nạn xe, hình như là xe anh hai con, con đi xuống nhìn xem.”

Lam Tiếu nói câu “Em không có gì” liền đẩy Lăng Phi ra, mở cửa xe đi ra ngoài.

Là xe của Lăng Tiêu, không sai!

Lam Tiếu cảm thấy hôm nay mình quá may mắn, trong lòng vừa suy nghĩ thì Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn liền có chuyện!

….

Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ trong lòng Lăng Tiêu.

Vừa rồi lúc xe tông lại đây, Lăng Tiêu theo phản xạ bảo vệ cô và Lăng Thiên Vũ trong ngực, cho nên cô và cậu nhóc đều không bị thương.

“Lăng Tiêu, anh có khỏe không?” Vừa rồi cô nghe thấy tiếng hắn kêu rên.

Lăng Tiêu trở về vị trí cũ, tựa đầu vào ghế: “Không tốt lắm.”



Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh lại từ kinh sợ vừa rồi, sắc mặt trắng bệch, lúc này trực tiếp bật khóc: “Lăng Tiêu, anh xảy ra chuyện gì, có phải chỗ nào bị thương không?”

Lăng Tiêu tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa hồn phi phách tán, chân tay luống cuống: “Anh đừng làm tôi sợ, Lăng Tiêu, tôi nhát gan, anh đừng làm tôi sợ, rốt cuộc bị thương ở chỗ nào?”

Lăng Tiêu nhìn cô gái bị dọa sắc mặt trắng bệch, đột nhiên duỗi tay dùng sức ấn cô vào ngực: “Tôi không có gì, chỉ là vết thương trên cánh tay nứt ra rồi, Thịnh Hoàn Hoàn sao cô nhiều nước mắt như thế, cô làm từ nước sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng, khóc càng lớn hơn: “Tên biến thái, tôi sắp bị anh hù chết, hức hức...”

Thời khắc vừa rồi, trái tim cô như ngừng đập!

Hắn vẫn không nhúc nhích dựa vào nơi đó, cô cho rằng hắn bị thương nặng không thể động đậy, suýt đã sợ muốn ngất đi.

Lăng Tiêu duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa của Thịnh Hoàn Hoàn lên, có chút dở khóc dở cười: “Là thật sự rất đau.”

Vết thương trên tay hắn vốn đã kết vảy, hiện tại lại bị kéo nứt, bị thương đợt hai nên đau đớn gấp bội.

“Nơi nào, cho tôi xem.” Thịnh Hoàn Hoàn run run rẩy rẩy bắt lấy tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu chỉ có thể để mặc cô, nhấc chân đạp lên ghế ngồi phía trước, hỏi tài xế: “Không có gì chứ?”

Tài xế rên rỉ: “Đầu hơi choáng, vấn đề không lớn.”

Lăng Tiêu nghe xong không hỏi thêm nữa, thấy ngoài xe đầy người thì dùng cánh tay không bị thương đẩy cửa ra, bình tĩnh nhìn những người ngoài xe: “Tôi không sao, đưa tài xế đi bệnh viện.”

Thịnh Hoàn Hoàn phí sức lực thật lớn mới cởi áo khoác hắn ra được, một tay áo của sơ mi trắng đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

Mắt Thịnh Hoàn Hoàn mơ hồ, từng giọt nước mắt to tướng rớt xuống: “Thật nhiều máu.”

Lăng Phi nhìn vết máu kia, cũng đỏ mắt theo: “Anh, anh bị thương.”

Lăng Tiêu ghét bỏ liếc nhìn Lăng Phi một cái: “Sao em mít ướt như phụ nữ vậy, em cũng làm từ nước à?”

Lăng Phi rất oan ức, lập tức chùi nước mắt: “Không phải em chỉ lo lắng cho anh sao? Thật là chó cắn Lữ Động Tân không biết người ta tốt bụng.”


Lam Tiếu đặc biệt khinh thường Lăng Phi như vậy, cô ta cảm thấy cậu ta chẳng có chút khí khái đàn ông nào cả, còn không phải bị thương cánh tay sao, có gì mà khóc, vô dụng!


Lúc này Lăng Hoa Thịnh cũng tiến lên: “Tài xế xe tải mệt nhọc lái xe, cũng may lập tức dừng lại, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”


“Có bị thương nặng không?” Lăng Tiêu hỏi.


Lăng Hoa Thịnh hơi ngơ ra: “Vết thương nhẹ.”


Lăng Tiêu nói: “Báo cảnh sát đi! Chú ở lại xử lý, người khác đi theo tôi.”


Lăng Tiêu xốc áo khoác lên, dắt Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe: “Lăng Phi, ôm cháu của em ra đi.”


Cậu nhóc không bị thương, hơn nữa cũng không bị dọa sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK