Hiện tại tuy Mộ Tư đáng buồn, nhưng tình cảnh Thịnh Hoàn Hoàn gặp phải làm Cố Bắc Thành không thương hại anh ta nổi: “Ngày đó bác trai xảy ra tai nạn, bác gái sinh non, khi Hoàn Hoàn bất lực nhất, cần anh nhất thì anh lại vứt bỏ cô ấy. Anh không trải qua sự đau đớn và tuyệt vọng của cô ấy thì làm sao có thể hiểu được hiện tại vì sao cô ấy nhẫn tâm như vậy?"
Mộ Tư không phản bác được.
Anh ta biết Thịnh Xán bị tai nạn xe, anh ta có phanh lại theo phản xạ, nhưng sau một hồi do dự thì cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn rời đi.
Tai nạn xảy ra là do anh ta huỷ hôn nên ở lại chỉ bị người ta trách cứ chửi rủa, lúc ấy anh ta không cảm thấy mình sai, anh ta không cần thiết ở lại tiếp nhận những thứ này.
Hiện tại anh ta mới biết lựa chọn trong nháy mắt đó làm Thịnh Hoàn Hoàn tổn thương lớn đến bao nhiêu.
Không phải Thịnh Hoàn Hoàn quá nhẫn tâm, mà là anh ta quá tuyệt tình, tự tay hủy đi chút tình nghĩa cuối cùng giữa họ.
Mộ Tư thắp nhang cho Thịnh phu nhân rồi sám hối trước mộ bà.
Cố Bắc Thành đứng phía sau anh ta, nhớ lại khuôn mặt nhỏ tuyệt vọng bất lực lúc ấy của Thịnh Hoàn Hoàn khi ngồi ngoài phòng phẫu thuật.
Anh ta đột nhiên hiểu vì sao Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt tình như thế, là Mộ Tư không đáng tha thứ, dù hiện tại anh ta hối hận thế nào, cố gắng cứu vãn ra sao cũng không thể xoá bỏ được tổn thương ban đầu.
Thế là sau khi Mộ Tư sám hối xong, Cố Bắc Thành không nóng không lạnh đâm thêm một dao vào tim anh ta: “Anh biết không, lần đầu tiên Hoàn Hoàn đi tìm Lăng Tiêu đã thành công thuyết phục anh ta cưới cô ấy, tôi không đành lòng nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa nên đã nói rằng anh nhất định sẽ trở về."
Mộ Tư nhìn chăm chú vào Cố Bắc Thành, chờ đợi anh ta nói tiếp.
Cố Bắc Thành dừng lại hồi lâu mới nói: “Lúc ấy cô ấy bình tĩnh nhìn tôi và nói 'Em biết anh ta sẽ trở về, nhưng lần này em không muốn đợi nữa.' "
Cố Bắc Thành biết mình không nên nói những lời này, nhưng anh ta muốn Mộ Tư càng tự trách hối hận vì đã tổn thương Hoàn Hoàn, muốn anh ta càng đau đớn hơn.
Mộ Tư thật sự rất đau khổ, thì ra ngay từ đầu cô đã quyết định không quay đầu lại, thì ra cô mới là người dứt khoát nhất.
Tiếp đó Cố Bắc Thành lại không nhanh không chậm đâm thêm một dao vào ngực anh ta: “Hoàn Hoàn mang thai, cho nên... Từ nay về sau, anh đừng đi quấy rầy cô ấy nữa."
"Hoàn Hoàn mang thai."
"Hoàn Hoàn mang thai..."
Câu nói này của Cố Bắc Thành không ngừng vang vọng trong đầu Mộ Tư, giống như sấm sét giữa trời quang làm đầu óc anh ta trống rỗng, thật lâu sau vẫn không phản ứng kịp.
Nhìn Mộ Tư lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, rốt cục Cố Bắc Thành cũng không đành lòng nói thêm nữa mà đẩy Mộ Tư đi đến cổng. Anh ta nghĩ, kỳ thật mình cũng cần thời gian để làm dịu sự cô đơn trong lòng.
Sau khi Mộ Tư rời đi không lâu, Chúc Văn Bội đã bưng bát thuốc dưỡng thai lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, bà lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: “Cháu đưa tay qua đây."
Thịnh Hoàn Hoàn ngoan ngoãn vươn tay ra.
Sau khi bắt mạch, Chúc Văn Bội lại nhẹ nhàng đè lên bụng Thịnh Hoàn Hoàn rồi nặng nề dặn dò: “Trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, đừng xuống giường."
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ lại nghiêm trọng như vậy nên sốt ruột nắm chặt tay Chúc Văn Bội: “Bà ngoại, có phải đứa nhỏ rất nguy hiểm không?"
"Cháu tĩnh dưỡng đàng hoàng là được, có ông bà ngoại ở đây thì sẽ không sao." Chúc Văn Bội sờ sờ tóc cô rồi bưng thuốc dưỡng thai cho cô: “Cháu uống chén thuốc này rồi ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, cháu đừng nhọc lòng chuyện của công ty, để ba cháu đi quản lý đi, nếu như chảy máu thì lập tức nói với bà."
Bà ngoại đã nói như vậy chứng tỏ tình huống của đứa nhỏ rất nguy hiểm.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám xem thường mà ngoan ngoãn uống chén thuốc Đông y đen thui đó, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống.
Cô vừa nằm xuống thì đã ngủ cả ngày, cơm tối là do Chúc Văn Bội đưa vào, trễ một chút lại uống một chén thuốc dưỡng thai.
Đám bạn nối khố Lăng Kha và Nam Tầm đều đến thăm cô, biết cô không có việc gì thì không đành lòng đánh thức cô mà tiến vào nhìn một cái rồi đi.
Có lẽ là ban ngày ngủ quá nhiều nên ban đêm cô lại không ngủ được.
Thịnh Xán đã trả điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này cô không buồn ngủ chút nào nên lấy điện thoại ra xem một chút, rất nhiều bạn bè nhắn tin hỏi thăm cô, thế là cô gửi một tin nhắn chung: "Tớ rất khỏe, cảm ơn mọi người đã quan tâm (Tươi cười)."