Lúc này bả vai cô đột nhiên nặng trĩu, đôi môi hơi lạnh đè ép xuống...
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Lăng Tiêu lại đột nhiên hôn mình, đợi cô kịp phản ứng thì đã bị đè chặt lên ghế, dưới ót có một bàn tay lót lên.
Nụ hôn này tới quá đột ngột mà mãnh liệt, Lăng Tiêu không cho cô cơ hội phản kháng mà đột nhiên nhào tới công thành chiếm đất.
"Tránh ra..." Thịnh Hoàn Hoàn dùng sức đẩy Lăng Tiêu ra, muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng sức lực quá khác biệt nên dù cô đẩy hay đánh hắn thế nào thì hắn vẫn không nhúc nhích.
"Hoàn Hoàn?"
Giọng nói của Đường Nguyên Minh lại truyền đến từ điện thoại, mang theo sự nghi hoặc mãnh liệt.
Không biết có phải là âm thanh này kích thích Lăng Tiêu hay không mà nụ hôn của hắn càng sâu, càng bá đạo ngang ngược, suýt đã làm Thịnh Hoàn Hoàn ngạt thở.
"Đã bao lần rồi mà sao còn không học được hít thở vậy hả?"
Không biết qua bao lâu, khi Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy sắp tắt thở thì một tiếng cười trầm thấp lại vang lên bên tai, giọng điệu trêu chọc mang theo sự lười biếng thỏa mãn, cực kỳ mập mờ.
"Đồ chết tiệt." Thịnh Hoàn Hoàn vừa tức vừa giận, đưa tay tát thẳng lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì họ đã ly hôn mà hắn còn làm nhục cô như vậy?
Lăng Tiêu biết trước hành động này nên dễ dàng nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt cũng trở nên rất sắc bén: “Trước khi tôi làm ra chuyện thân mật hơn, tôi khuyên cô nên tắt điện thoại đi."
Hắn nói rất khẽ, chỉ có hai người họ nghe thấy.
Khi nói chuyện, bàn tay đặt bên hông cô cũng mập mờ dời lên.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng bắt lấy tay hắn rồi cúp máy: “Hài lòng chưa?"
Lăng Tiêu không trả lời, đôi mắt đen thâm thúy nhìn thẳng vào đôi môi sưng đỏ của cô, nơi đó còn ánh bóng loáng trông thật tươi non ngon miệng, nhấm nháp mê người.
Hắn nhớ lại mùi hương của cô, kìm lòng không được lại cúi đầu xuống, tiếp đó mày kiếm nhăn lại rồi buông cô ra.
Ngón tay thon dài chùi qua đôi môi mỏng, trên ngón tay đã dính tơ máu đỏ rực.
Người phụ nữ nhẫn tâm này dám cắn hắn! ! !
Không ngờ kế tiếp còn ác hơn, cũng may hắn phản ứng nhanh đã đè cái chân thụi lên trên của cô lại, nếu không không người đàn ông nào chịu nổi cái nâng gối đó.
"Cô ác như vậy?"
"Anh còn dám đụng vào tôi thì tôi cho anh mất dòng mất giống luôn."
Thịnh Hoàn Hoàn nghiến răng nghiến lợi, gương mặt xinh đẹp lúc trắng lúc xanh, phần bụng càng nhói đau.
Xem ra cô thật sự bị chọc giận, Lăng Tiêu kéo dây an toàn qua cài lên cho cô rồi mới buông cô ra, giọng điệu mang theo sự không vui khi bị ghét bỏ: “Cũng không phải chưa từng hôn qua."
Cái kia giống được sao?
Hai vợ chồng chưa ly hôn thân mật gọi là ân ái, vợ trước và chồng trước ly hôn rồi mà thân mật gọi là cái gì?
Nhất là hiện tại Lăng Tiêu đã có vị hôn thê, còn thường xuyên dẫn cô ta rêu rao khắp nơi, hắn coi Thịnh Hoàn Hoàn này là cái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn không biết cố gắng mà đỏ mắt: “Hiện tại tôi không thích, không muốn được chưa?"
Câu trả lời này làm Lăng Tiêu triệt để trầm mặc, đen mặt đề máy.
Đường Nguyên Minh lại gọi đến nữa, lần này Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng cúp máy.
Mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, hai người vẫn không nói câu nào nữa.
Cuối cùng xe dừng lại ngoài cổng Thịnh gia, Đường Nguyên Minh đứng dưới ánh đèn, trong tay kẹp điếu thuốc, chưa tới mùa đông mà trên người lại như phủ một lớp sương lạnh thật dày.
Ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, như hai viên đạn cùng bắn ra rồi va chạm trên không trung, tràn ngập khói lửa nguy hiểm.