Đường Nguyên Minh?
Chuyện này liên quan gì đến Đường Nguyên Minh?
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới chuyện xấu giữa cô và Đường Nguyên Minh, nhớ tới sự thất thường lần trước của Lăng Tiêu, còn nhớ tới đoạn video đêm nay nên dần dần hiểu ra: “Đoạn video đêm nay là anh gửi cho tôi sao?"
Lăng Tiêu không trả lời, chỉ cầm khăn lau tay cho cô, dáng vẻ quan tâm này làm Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghi hắn có bị đổi hồn hay không.
Cô rút tay lại, nhìn người đàn ông trước mắt với ánh mắt phức tạp: “Mọi chuyện đều do anh sắp đặt à?"
Nếu không thì tại sao trên tay Lăng Tiêu lại có đoạn video đó chứ?
Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời: “Là thủ đoạn của Đường Thắng Võ, Đường Thắng Văn không cho phép Đường Nguyên Minh có tâm tư kia với cô, tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi."
Lăng Tiêu tạm ngừng rồi sắc mặt càng lạnh đi: “Thế nào, trông thấy Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca lên giường thì đau lòng quá à?"
Dáng vẻ hời hợt của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất phẫn nộ: “Tôi chỉ chướng mắt thủ đoạn hèn hạ của anh thôi."
"Hèn hạ?" Lăng Tiêu "A" một tiếng, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên: “Tôi chỉ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông thôi, hắn muốn mạng của tôi, tính ra tôi đã rất nhân từ rồi."
Trong nhất thời, Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải phản bác thế nào.
Vết thương trên cánh tay cô vẫn đang chảy máu, dù không sâu nhưng nhìn máu me be bét, Lăng Tiêu lại nắm chặt tay cô rồi dùng khăn lau nhẹ lên cánh tay dính đầy máu đó.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông này tự hạ thấp địa vị làm chuyện này thì càng không hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì: “Vậy tại sao anh phải gửi video kia vào điện thoại của tôi, tự anh giữ lại thưởng thức chẳng phải đủ rồi sao?"
Lăng Tiêu nói: “Tôi chỉ không muốn cô tiếp tục mơ mộng được gả vào Đường gia làm thiếu phu nhân thôi, tỉnh lại đi, Đường gia sẽ không chấp nhận cô."
Cho nên ý hắn là người phụ nữ đã ly hôn như cô không xứng với Đường Nguyên Minh?
Thịnh Hoàn Hoàn tức giận rút cánh tay lại: “Tôi có gả vào Đường gia hay không mắc mớ gì tới anh, Lăng Tiêu anh không cảm thấy anh xen vào nhiều quá à?"
Cho nên cô thật sự muốn gả cho Đường Nguyên Minh?
Mặt Lăng Tiêu đen lại, trào phúng nói: “Đây là thái độ đối đãi ân nhân cứu mạng của cô à?"
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại: “Vậy anh muốn thế nào?"
Lăng Tiêu quăng cái khăn trong tay đi rồi cúi người kéo cái chăn trên người cô ra, trước khi Thịnh Hoàn Hoàn kịp hét lên kinh ngạc thì hắn đã khoá môi cô lại.
Nụ hôn của hắn rất hoang dã bá đạo cứ như tiến công đánh trận, làm Thịnh Hoàn Hoàn không thể tránh được, chỉ có thể bị động tiếp nhận, tay còn lại của hắn cũng cứng rắn thò vào váy cô làm càn.
Đến giờ phút này, Lăng Tiêu mới biết trong khoảng thời gian qua mình kiềm chế đau khổ đến mức nào, mình nhớ mùi hương của cô đến mức nào, hắn không dừng được mà chỉ muốn càng nhiều.
Đột nhiên nếm thấy vị mặn chát của nước mắt làm Lăng Tiêu tìm về một tia lý trí, nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô, hắn khàn khàn nói: “Không phải cô hỏi tôi muốn thế nào sao, ngủ với tôi đi."
Chát!
Gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu bị đánh lệch qua một bên.
Hắn khó tin mà cứng lại một lát, sau đó mới quay mặt qua nhìn cô, trong giọng nói mang theo một tia hung ác: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô dám đánh tôi."
Sắc mặt Lăng Tiêu rất đáng sợ, nếu là trước kia Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ thức thời chịu thua xin lỗi, nhưng hiện tại cô không lùi bước mà trừng hắn với ánh mắt còn hung ác hơn: “Tên cặn bã đểu cán nhà anh."
Lăng Tiêu ngẩn người, một cái chân thon dài tuyết trắng lập tức đá vào bụng hắn.
Khoảng cách quá gần cộng thêm Lăng Tiêu không có phòng bị nên bị Thịnh Hoàn Hoàn tung một chân đá xuống giường.
"Đùng" một tiếng, tư thế của Lăng Tiêu có chút chật vật.
Lăng Tiêu không dự đoán được Thịnh Hoàn Hoàn lớn gan như thế, hắn nằm thật lâu rồi mới ngồi dậy, giận tím mặt: “Thịnh Hoàn..."
Khi thấy trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn chứa đầy nước mắt, đang lạnh lùng nhìn hắn với vẻ mặt cứng đầu mà chua xót, môi bị hắn chà đạp vừa đỏ vừa sưng, lửa giận của Lăng Tiêu như gặp mưa rào tầm tã lập tức bị giội tắt.
Thịnh Hoàn Hoàn cố ép nước mắt chảy ngược vào trong, giọng nói khàn khàn làm người ta đau lòng: “Lăng Tiêu, nếu anh cứu tôi chỉ vì sỉ nhục tôi như vậy thì tôi không cần ân tình này, xin anh lập tức rời đi."
Sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống, tim nhói đau như bị kim đâm, hắn đứng lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách trước kia: “Nếu cô không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng, coi như đêm nay tôi chưa tới."
Lăng Tiêu để lại câu nói này rồi rời đi.
Hình như Trần Anh Kiệt đã phát hiện cái gì đó nên vội vàng đến đây gõ cửa: “Thịnh tiểu thư?"
Thịnh Hoàn Hoàn tằng hắng một tiếng: “Chờ tôi một chút."
Cô lập tức xuống giường, cầm quần áo vào phòng tắm để thay, máu trên vết thương đã ngừng chảy, cô rửa cánh tay rồi mới ra ngoài mở cửa.
Trần Anh Kiệt trông thấy vết thương trên cánh tay cô thì sầm mặt lại, lập tức tiến vào phòng ngủ rồi trông thấy ba vỏ đạn nằm trên mặt đất.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến chỗ của Trần Anh Kiệt rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Xem ra phải gia tăng phạm vi an ninh mới được."
Hiển nhiên đối phương là một tay súng bắn tỉa, mai phục ở bên ngoài tường vây để tiến hành phục kích, cho nên không thể chỉ duy trì an ninh trong biệt thự được.
Rất nhanh Trần Anh Kiệt cũng nhìn ra vị trí phục kích vừa rồi của đối phương, anh ta hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô có đối tượng hoài nghi không? Chúng ta không thể luôn bị động như vậy, cần tìm cơ hội chủ động xuất kích."
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm rồi nói: “Có thì có, nhưng không thể xác định."
"Có là được, tôi sẽ điều tra rõ ràng."
"Được, tôi viết cho anh."
Chỉ chốc lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn đưa một tờ giấy cho Trần Anh Kiệt, chỉ tiếc trên đó có Chu Tín, có Lam Tiếu, còn có bọn người Trần Vân Phàm, nhưng lại không có Lăng Hoa Thanh.
Trần Anh Kiệt nhìn thoáng qua tờ giấy rồi cất vào, ánh mắt tập trung vào cánh tay bị thương của cô: “Để tôi băng bó cho cô!"
Thịnh Hoàn Hoàn không từ chối: “Vừa rồi là Lăng Tiêu cứu tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu diếm Trần Anh Kiệt, cô đã quyết định giao an nguy của cả nhà cho anh ta nên tất nhiên sẽ hoàn toàn tin tưởng anh: “Lần trước cũng là anh ta đã cứu ba tôi."
Trần Anh Kiệt nghe xong thì hỏi: “Anh ta thường xuyên đến đây?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Ngày đó tôi uống say, Đường Nguyên Minh đưa tôi về, tôi cũng không biết ngày đó tại sao Lăng Tiêu lại ở đây."
"Lần kia có lẽ là ngẫu nhiên, lần này là anh ta nhận được một tin nhắn lạ nên đặc biệt chạy tới."
Trần Anh Kiệt trầm ngâm: “Cô chưa từng hoài nghi anh ta?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Mặc dù anh ta không có tình cảm gì với tôi, nhưng không đến mức đó, hơn nữa mấy lần trước đều là anh ta cứu cả nhà chúng tôi."
Trần Anh Kiệt đổ nước khử trùng lên cánh tay cô: “Có lẽ anh ta biết chủ mưu phía sau là ai."
Đau đớn làm Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm đấm: “Tôi không biết, anh ta cũng không muốn nói, hơn nữa tôi cũng không đoán được là ai."
Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không biết ân oán giữa Lăng Hoa Thanh và Thịnh Xán.
Trần Anh Kiệt không hỏi nhiều nữa mà chuyên tâm xử lý vết thương cho cô, thấy cô không khóc không kêu la thì trong mắt có thêm một tia thưởng thức.
Lăng Tiêu mang theo khí lạnh trở lại trong xe, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống điểm đóng băng: “Đi đến biệt thự lưng chừng núi."
Xe lập tức chạy như bay về hướng biệt thự lưng chừng núi, trên đường đi vệ sĩ không dám thở mạnh lấy một cái.
Vừa rồi dáng vẻ Lăng Tiêu nổ súng quá đáng sợ, toàn thân mang đầy sát khí, họ hoàn toàn không phát giác nguy hiểm mà hắn đã liên tục nổ hai phát súng.