Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ầm!" Tiếng súng đột nhiên vang lên bên tai làm trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng.

Cô nhìn máu tươi không ngừng trào ra từ ngực Văn Sâm rồi nhuộm đỏ thân thể anh ta, súng rơi khỏi tay anh ta, đầu gối từ từ khụy xuống rồi quỳ trên mặt đất.

Thịnh Hoàn Hoàn há to miệng, muốn gào lên nhưng lại không kêu được, cô mơ hồ nghe thấy Đường Nguyên Minh lạnh lùng giải thích: “Hắn không bảo vệ tốt cho em, cho nên hắn đáng chết."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thân thể Văn Sâm ngã xuống đất, điên cuồng muốn chất vấn Đường Nguyên Minh tại sao phải giết anh ta, tại sao phải giết hắn, nhưng phía sau cổ cô đột nhiên đau nhói rồi lập tức hôn mê.

Đường Nguyên Minh ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà máy bỏ hoang, lạnh lẽo ra lệnh cho người ở lại: “Dọn dẹp sạch dấu vết chúng ta từng tới nơi này, tạo thành hiện trường giả chúng tự giết lẫn nhau."

"Tuân lệnh." Mấy người ở lại chào lễ nhà binh với Đường Nguyên Minh.

Những người này hành động rất nhanh, tâm tư lại cẩn thận, mới mười mấy phút sau một hiện trường hoàn toàn mới không có chút sơ hở nào đã xuất hiện, có thể nói là hoàn mỹ.

Sau khi chiếc xe cuối cùng rời đi, một người phụ nữ run lẩy bẩy đi ra từ nơi hẻo lánh, bật đèn điện thoại lên bước nhanh về hướng Văn Sâm rồi đưa tay thăm dò hơi thở của anh ta.

Lúc này, một bàn tay nhuộm đầy máu tươi nắm lấy cổ tay của cô, dọa cô thét lên liên tục: “A a a..."

"Cô muốn kêu những người vừa rồi tới sao?" Văn Sâm nhíu mày lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ sợ đến mất mật trước mặt một cái.

An Viên khó tin nổi nhìn Văn Sâm, đột nhiên đưa thay sờ sờ ngực Văn Sâm, sau đó lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy."

Trái tim của người đàn ông này nằm ở nơi khác so với người bình thường.

"Dìu tôi đứng dậy đi." Văn Sâm bị trúng hai phát đạn, lúc này căn bản không làm gì được.

An Viên lập tức đỡ anh ta dậy đi ra ngoài: “Tôi đưa anh đến bệnh viện."

"Không, cô dẫn tôi đến địa chỉ này..."

Văn Sâm báo một địa chỉ cho cô, chỗ đó cách nơi này chỉ có mấy cây số, lái nhanh một chút thì trong vòng mười phút là đến.

An Viên không dám nhiều lời, chỉ muốn mau chóng giải quyết phiền toái này, cũng cầu nguyện anh ta đừng chết trong xe của cô.

Làm một y tá, An Viên biết rõ Văn Sâm có thể chống đỡ được hoàn toàn là nhờ vào thể trạng cực tốt, nhưng không có nghĩa là anh ta không có nguy hiểm tính mạng.

Nếu không lập tức xử lý, để máu chảy nhiều có thể lấy mạng anh ta.

Địa chỉ mà Văn Sâm báo ra là một điểm tập hợp của Lăng Tiêu ở Tây Thành, sau khi anh ta được đưa qua đó thì lập tức có bác sĩ và y tá tiếp nhận.

An Viên bị vệ sĩ giam lại.

An Viên nhìn ánh đèn bên ngoài phòng giải phẫu, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Cô biết người đàn ông mình cứu không đơn giản, cho nên cô đặc biệt sợ hãi, nếu như giải phẫu thất bại anh ta chết trên bàn giải phẫu thì người ở nơi này có muốn cô chôn cùng không?

Hu hu, cô mới chừng hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học đi làm, còn chưa yêu đương lần nào, cuộc đời tươi đẹp vừa mới bắt đầu thôi.

..

Khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại đã là nửa đêm.

Trong mơ mơ hồ hồ cô sờ trúng ngực của một người đàn ông, đương nhiên cô cho rằng là Lăng Tiêu nên theo phản xạ hô một tiếng: “Lăng Tiêu, tối quá."

Người đàn ông dưới người cô cứng đờ rồi đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô.

Mà đầu óc Thịnh Hoàn Hoàn đã dần dần tỉnh táo lại, cô ngửi thấy mùi trên người đàn ông này có hòa lẫn với mùi thuốc lá, trong lòng cô lập tức siết chặt lại.

Đây không phải mùi của Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngồi bật dậy, những cảnh xảy ra trong nhà máy bỏ hoang hiện lên trong đầu cô, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Văn Sâm ngã vào vũng máu.

"Đường Nguyên Minh, rốt cục anh muốn gì."


Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, mặc dù cô không nhìn thấy gì, nhưng cô khẳng định người đàn ông nằm cùng một giường với mình chính là Đường Nguyên Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK