Hai y tá đặc biệt khiếp sợ, giáo sư Tề của họ là bác sĩ nổi tiếng quyền uy của Hải Thành, có bao giờ họ thấy ông ta mất kiểm soát như vậy đâu?
Y tá lớn tuổi hơn khó hiểu mà hỏi: “Giáo sư Tề, ông làm sao vậy?”
Giáo sư Tề vội vàng buông tay Thịnh Tư Nguyên ra rồi giới thiệu với hai y tá: “Vị này là người chữa khỏi bệnh cho Hàn lão gia, là ông ấy giúp y thuật Hoa Hạ chúng ta nở mặt nở mày ở hải ngoại.”
Hai y tá khiếp sợ nhìn Thịnh Tư Nguyên: “Thì ra ông là vị tiền bối mà viện trưởng thường nhắc tới với giáo sư Tề.”
Thịnh Tư Nguyên đã từng nhìn thấy tình cảnh này ở nước ngoài rất nhiều lần, nhưng đã thật lâu chưa thấy trong nước, ông rời đi nhiều năm nên trong nước đã hiếm khi có ai nhắc lại tên ông.
Biết được thân phận của Thịnh Tư Nguyên, hai y tá vội vàng xin lỗi.
Thịnh Tư Nguyên cười cười: “Không sao, hai người cũng rất có trách nhiệm với người bệnh, trách tôi không nói rõ thân phận trước thôi.”
Trần Anh Kiệt thật không ngờ Thịnh Tư Nguyên thật sự rất có địa vị, anh vốn không ôm hy vọng gì, hiện giờ ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn Thịnh Tư Nguyên và nói: “Thịnh lão, làm phiền ông khám giúp mẹ tôi.”
Mẹ Trần đã đến ung thư phổi thời kì cuối, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích, sở dĩ Trần Anh Kiệt đồng ý cho Thịnh Tư Nguyên chẩn trị cũng chỉ ôm tâm lý thử một lần, bởi vì anh biết bà đã dầu hết đèn tắt.
Nhưng hiện tại Thịnh Tư Nguyên lại bậc cháy lên ngọn lửa trong lòng Trần Anh Kiệt, làm anh thấy được hy vọng.
“Được.” Thịnh Tư Nguyên gật đầu rồi bước vào phòng mẹ Trần.
Giáo sư Tề không rời đi mà cũng theo vào, dáng vẻ khiêm tốn như một học sinh hiếu học.
Kết quả này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cô không đi theo mà bắt đầu đánh giá nhà họ Trần, có thể nhìn ra rất nhiều điều từ những thứ vụn vặt trong đời sống của mẹ con Trần Anh Kiệt.
Tỷ như điều kiện sống của bọn họ như thế nào, họ có sở thích gì khi nhàn rỗi, thói quen và sở thích được bày ra rõ ràng hơn so với điều tra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn một vòng rồi đi đến bên ngoài cửa phòng mẹ Trần.
Lúc này mẹ Trần đang bắt lấy tay Thịnh Tư Nguyên mà hỏi: “Giáo sư Tề nói tôi sống không quá một tháng, có phải là thật không?”
Giáo sư Tề nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, dựa theo bệnh tình của mẹ Trần thì một tháng đã là nhiều, bà chưa chắc đã chịu được mười ngày nửa tháng.
Đương nhiên đó chỉ là ông ta chẩn bệnh, ông ta rất chờ mong Thịnh Tư Nguyên có thể kéo dài chút thời gian này.
Thịnh Tư Nguyên vỗ vỗ tay mẹ Trần: “Tôi nói bà còn có thể thấy Tiểu Kiệt cưới vợ sinh con, bà tin không?”
Trần Anh Kiệt khó tin mà nhìn Thịnh Tư Nguyên, trong mắt ứa ra nước mắt vui sướng.
Giáo sư Tề cũng khiếp sợ nhìn Thịnh Tư Nguyên, cưới vợ sinh con thì nhanh nhất cũng cần một năm, ông thật sự có thể làm được sao?
Người tỉnh táo nhất là mẹ Trần, bà lắc đầu cô đơn cười nói: “Tuy nguyện vọng lớn nhất của tôi là thấy Tiểu Kiệt cưới vợ sinh con, nhưng tôi biết sức khoẻ của mình, tôi không chịu được lâu như vậy.”
Thịnh Tư Nguyên lại nói: “Cô chỉ cần nói có muốn hay không thôi, còn lại giao cho tôi.”
Mẹ Trần thu ý cười trên khóe miệng lại, hi vọng phủ kín đôi mắt bà: “Không phải ông đang trấn an tôi đó chứ?”
Thịnh Tư Nguyên cười nói: “Tôi không trấn an cô, chỉ cần cô tin tưởng tôi, chỉ cần cô muốn sống thì tôi có thể thực hiện nguyện vọng giúp cô.”
Giáo sư Tề bỗng hiểu ra, Thịnh Tư Nguyên đang đánh thức ý chí sống còn của người bệnh, nhưng nếu không có y thuật cao minh mà chỉ dựa vào ý chí của người bệnh cũng vô dụng.
Hơn nữa nếu không có tự tin tuyệt đối thì không bác sĩ nào dám nói ra lời nói tự vả mặt mình như vậy.
Mẹ Trần kích động rơi lệ đầy mặt: “Tôi tin tưởng ông, tôi tin Thịnh lão, tôi nhất định sẽ phối hợp trị liệu, tôi muốn sống, tôi còn muốn ôm cháu.”
Thịnh Tư Nguyên cũng nói: “Tôi cũng cam đoan với cô, chỉ cần con trai cô không kéo chân sau thì tôi có thể hoàn thành nguyện vọng này của cô.”
Mẹ Trần nhìn về phía Trần Anh Kiệt, Trần Anh Kiệt quỳ xuống mép giường: “Mẹ, con biết mẹ thích Tiểu Mạt, con sẽ cưới cô ấy về làm con dâu của mẹ.”
Mẹ Trần kích động rớt nước mắt: “Giỏi, giỏi...”
Thịnh Tư Nguyên viết một đơn thuốc rồi đưa cho giáo sư Tề, không khách sáo sai khiến: “Anh đi tìm đủ dược liệu trên đó đi.”
Giáo sư Tề không nói một câu oán giận mà liên tục gật đầu: “Được, tôi cho người đi tìm ngay.”
Đơn thuốc này có giá trị ngàn vàng, Thịnh Tư Nguyên cố ý ban ân thì làm sao ông ta dám oán giận?
Kế tiếp Thịnh Tư Nguyên phải châm cứu cho mẹ Trần, Trần Anh Kiệt ra khỏi phòng bệnh rồi nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, thản nhiên nói: “Chúng ta đến phòng khách ngồi đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu rồi đi theo phía sau anh.
Trần Anh Kiệt lấy ly trà cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi không nhanh không chậm mà mở miệng: “Nói đi, mục đích hôm nay hai người tới tìm tôi là gì.”
“Tôi là bạn của Nam Tầm.” Kế tiếp Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không chút giấu giếm: “Mục đích hôm nay tôi tới rất đơn giản, ba tôi bị tai nạn xe luôn hôn mê bất tỉnh, người duy nhất tôi tin được đang nằm ở bệnh viện, bên cạnh tôi cần có người dùng được.”
Nói cách khác chính là tôi hy vọng anh trung thành với tôi.
Trần Anh Kiệt nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ, anh cũng không tự hỏi quá lâu mà rất quả quyết nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chỉ cần ông ngoại cô có thể hoàn thành hứa hẹn của mình thì tôi có thể hứa với cô, kỳ hạn là ngày sinh mạng mẹ tôi kết thúc.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng trả lời rất sảng khoái: “Được, thành giao.”
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn có thể yêu cầu càng lâu, nhưng cô không muốn bỏ đá xuống giếng, nếu cô được Trần Anh Kiệt tán thành thì anh sẽ cam tâm tình nguyện ở lại, không cần nhiều lời.
Trần Anh Kiệt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Cô chờ một lát.”
Rất nhanh Trần Anh Kiệt đã tiện tay viết hai phần hợp đồng, hai người ký tên ấn dấu tay, Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt thưởng thức tác phong làm việc dứt khoát lưu loát sấm rền gió cuốn của người này.
Sau khi ký hợp đồng xong, Thịnh Hoàn Hoàn cất phần của mình vào rồi trêu ghẹo Trần Anh Kiệt: “Vừa rồi tôi đã nghe mọi người nói chuyện, nếu anh muốn có một hôn lễ long trọng thì tôi có thể hỗ trợ.”
Trần Anh Kiệt lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của cô, tôi hy vọng tổ chức đơn giản.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Ừm, hy vọng có thể nhận được thiệp cưới của anh.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Thịnh Tư Nguyên khen Trần Anh Kiệt không dứt miệng: “Cậu trai kia không tồi, rất hiếu thuận, làm việc cũng quyết đoán lưu loát, là người có thể giao trọng trách, làm vệ sĩ quá đáng tiếc.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Là vàng thì sẽ sáng lên, ngày mẹ Trần qua đời thì anh ta sẽ không sợ gì cả, đến lúc đó sẽ toả sáng thôi.”
Trần Anh Kiệt chỉ bị mẹ Trần liên lụy, nếu không anh có rất nhiều lựa chọn, thành tựu tương lai không có giới hạn.
Có được cấp dưới như vậy, cho dù chỉ là tạm thời thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng thỏa mãn.
Đường thị.
“Thịnh tiểu thư và Thịnh lão đi gặp Trần Anh Kiệt, người này có xuất thân từ trường quân đội, thân thủ lợi hại, mẹ anh ta bị ung thư phổi, Thịnh lão nhặt về một cái mạng cho bà ta.”
Đường Nguyên Minh nhìn tin nhắn vừa nhận được mà nhếch khóe miệng lên, đáy mắt hiện ra chút bất đắc dĩ và cưng chiều: “Hoàn Hoàn, em vẫn không tin anh, thôi, nếu như vậy có thể làm em an tâm thì tùy em vậy!”