Anh ta đặt microphone bên môi, bắt đầu chia sẻ từng chút từng chút tình yêu của mình dành cho Triệu Giai Ca: “Anh không còn nhớ mình thích em bao nhiêu năm, chỉ biết từ lần đầu tiên nhìn thấy em, ánh mắt anh đã không cách nào dời khỏi người em rồi."
"Nhớ đến lúc ấy là hoàng hôn, em mặc một chiếc váy màu hồng công chúa, ánh chiều tà soi sáng trên người em như một Thiên Sứ rơi xuống nhân gian..."
Triệu Giai Ca nhìn người đàn ông trước mắt, nhưng lại không có cảm giác gì đối với lời tỏ tình của anh ta, cô ta còn đắm chìm trong sỉ nhục thất bại không kềm chế được.
Cô ta đã từng làm tất cả mọi người trầm trồ thán phục, là sự kiêu ngạo trong mắt bọn họ, mãi đến khi đến Hải Thành và gặp phải Thịnh Hoàn Hoàn, sự kiêu hãnh của cô ta lập tức vỡ nát.
Thịnh Hoàn Hoàn ưu tú hơn cô ta về mọi mặt, chuyện gì cũng đè đầu cô ta, vẻ đẹp, tài hoa, thậm chí là điều kiện gia đình.
Những năm qua cô ta luôn yên lặng cố gắng, học bắn súng, học cưỡi ngựa, chơi đua xe, tất cả những gì Thịnh Hoàn Hoàn biết thì cô ta đều học.
Hơn nữa cô ta còn muốn học càng tinh thông càng tốt hơn, chỉ vì một ngày nào đó có thể đánh bại Thịnh Hoàn Hoàn rồi toả sáng.
Nhưng hôm nay, cố gắng nhiều năm đều đã thất bại.
Triệu Giai Ca không thể chấp nhận sự thất bại của mình, cô ta không cam lòng thậm chí cảm thấy rất nhục nhã, được Lệ Hàn Ti cầu hôn mà trong lòng cô ta không vui sướng chút nào.
Lệ Hàn Ti còn đang chia sẻ từng chút từng chút quá khứ của họ, nhưng Triệu Giai Ca không nghe lọt câu nào, ánh mắt của cô ta di chuyển đến Lăng Tiêu, lại dời qua Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng nhìn về phía Lăng Kha trên khán đài, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ vặn vẹo.
Lúc này Lệ Hàn Ti đang quỳ một gối dưới đất: “Cho nên Giai Ca, gả cho anh đi! Anh sẽ yêu em cả đời, tôn trọng em, bảo vệ em."
Người xem ở đây nghe thấy câu chuyện giữa Lệ Hàn Ti và Triệu Giai Ca đều bị sự thâm tình của Lệ Hàn Ti làm rung động, cảm thán Triệu Giai Ca quá may mắn.
Sau khi Lệ Hàn Ti cầu hôn, vô số người hò hét với Triệu Giai Ca: “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy..."
Nhưng Triệu Giai Ca lại tỉnh táo nhìn Lệ Hàn Ti quỳ gối trước mặt mà hỏi: “Nếu anh yêu em như thế thì em hỏi anh, Lăng Kha là ai?"
Lăng Kha?
Lệ Hàn Ti không khỏi chau mày, anh ta không ngờ Triệu Giai Ca sẽ nhắc đến Lăng Kha vào lúc này.
Anh ta nghĩ tối hôm qua cô ta chủ động bảo mình cầu hôn trước mặt nhân dân toàn quốc vào hôm nay là đã quyết định muốn bước cùng anh ta, không ngờ cô ta lại nhắc đến Lăng Kha vào lúc này.
Hay là trong lòng cô ta để ý anh ta từng ở bên cạnh Lăng Kha?
"Vì sao không nói lời nào?" Triệu Giai Ca nhẹ giọng ép hỏi: “Lăng Kha là ai?"
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt cái cúp trong lòng, cực kỳ tức giận trước hành vi của Triệu Giai Ca, người phụ nữ này cố ý làm Lăng Kha khó xử đây mà.
Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng cho Lăng Kha, Lệ Hàn Ti vốn không có tình cảm với cô ấy, dưới tình huống này nhất định anh ta sẽ nói ra những lời làm Lăng Kha tổn thương sâu sắc.
Chỉ thấy Lệ Hàn Ti bất giác liếc qua vị trí của Lăng Kha, chỉ đảo qua một cái rồi trong lòng đã đưa ra lựa chọn: “Chỉ là một người xa lạ chẳng quan trọng gì."
Lúc này Triệu Giai Ca mới hài lòng nhận lấy hoa hồng: “Em tin tưởng anh."
Nhìn người đàn ông quỳ một gối trên màn hình, nhìn ý cười trên khóe miệng Triệu Giai Ca, nghe những tiếng ao ước chung quanh, giờ khắc này trong lòng Lăng Kha bình tĩnh đến lạ thường.
Chỉ là một người xa lạ chẳng quan trọng gì sao?
Được, vậy như anh mong muốn!
Lệ Hàn Ti, nửa đời sau chúng ta coi như người xa lạ đi!
"Nếu muốn khóc thì tôi không ngại cho cô mượn bờ vai để dựa vào đâu."
Nam Tầm vừa định an ủi Lăng Kha khổ sở vì loại người này không đáng, nhưng có một giọng nói đã vang lên trước khi cô mở miệng.
Nam Tầm cười cười rồi âm thầm quan sát.
Cô quen biết Đường Dật đã lâu, nhưng chưa từng thấy anh ta lịch thiệp với người phụ nữ nào như thế...
Đôi nam nữ trên màn hình đã ôm hôn nhau, Lăng Kha nghiêng mặt qua nhìn người đàn ông bên cạnh, thản nhiên đáp lại anh: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần."
Cô rất ổn, ổn hơn bất cứ lúc nào.