Lam Nhan thu được tiếng gió nên trở về rất đúng lúc.
Cô ta nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy vali từ tay người hầu, cô đơn kéo đồ của mình đi ra ngoài như một kẻ thất bại triệt để.
“Tôi nói rồi, cô chẳng là cái gì với anh ấy cả.” Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ngang qua, Lam Nhan nhịn không được mở miệng, thấp giọng nói với cô: “Thật đáng tiếc, trận đánh giữa chúng ta còn chưa bắt đầu thì đã tuyên bố kết thúc.”
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, lại không nói gì cả.
Đi chưa được mấy bước, Lam Nhan lại gọi cô lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, cảm ơn cô đã tận tâm tận lực chiếu cố Thiên Vũ trong thời gian này, tôi thay con trai mình cảm ơn cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm tay, quay đầu lại nhìn về phía Lam Nhan, ánh mắt cực kỳ sắc bén, như mũi tên bắn về phía cô ta, lạnh lẽo đến xương: “Đừng quên, cô chỉ có thời gian một tháng, suy nghĩ cho kỹ nên làm sao mới giúp Thiên Vũ khôi phục được!”
Thiên Vũ, cún con đáng thương! Đáng tiếc cô vẫn không giúp được cậu bé cái gì!
Lam Nhan hất cằm lên, tràn đầy tự tin kiêu ngạo: “Không cần cô lo lắng, tôi nói được thì làm được.”
“Phải không, vậy là tốt rồi.”
Đúng vậy, hiện giờ Thiên Vũ là bàn đạp để Lam Nhan tiếp cận Lăng Tiêu, tất nhiên cô ta sẽ dùng hết sức dỗ dành, không dám tổn thương cậu chút nào, cô cần gì phải lo lắng?
Khoảnh khắc ngồi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cố nén nước mắt rốt cuộc cũng không thể kiềm được mà rơi lệ.
Cuối cùng Lăng Tiêu vẫn vứt bỏ cô! Ngay vào lúc cô bắt đầu ỷ lại vào hắn!
Nam Tầm nói rất đúng, giữa họ không có cơ sở tình cảm, hắn luôn có thể dễ dàng nói ra hai chữ cút đi.
Lăng Tiêu hành động rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa về đến nhà thì Thịnh phu nhân đã nhận được thông tin thư ký trưởng của Lăng Tiêu - Phùng Việt đã mang đồ của Lăng Tiêu ra khỏi phòng giám đốc Thịnh Thế, cũng tuyên bố sau này không hề nhúng tay vào mọi công việc của tập đoàn Thịnh Thế.
Hiện giờ tập đoàn Thịnh Thế như rắn mất đầu, cao tầng đều nổ tung, sôi nổi gọi điện thoại chất vấn Thịnh phu nhân, rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Lúc trước là mẹ con họ cực lực thúc đẩy Lăng Tiêu thay Thịnh Xán quản lý tất cả mọi việc của tập đoàn Thịnh Thế. Lăng Tiêu nhậm chức hai tháng, số lượng dự án của công ty tăng trưởng vượt bật, khiến các cổ đông vốn có ý kiến trong việc Lăng Tiêu leo lên cũng vui lòng phục tùng.
Hiện giờ Lăng Tiêu nói đi là đi, đương nhiên các cổ đông cũng hoảng loạn, nếu Lăng Tiêu thật sự đi rồi thì họ phải đi đâu để tìm ra người đứng đầu có năng lực mạnh như thế?
Vậy chẳng phải tập đoàn Thịnh Thế rất khó bảo toàn được sự phát triển như hiện giờ?
Giọng của Thịnh phu nhân thực nôn nóng: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ Lăng Tiêu hành động nhanh như thế, làm cô không kịp chuẩn bị: “Hiện tại tình hình công ty như thế nào?”
Giọng Thịnh phu nhân rất nặng nề: “Bọn họ gọi điện thoại tới giục mẹ, nhất định phải mời Lăng Tiêu về, rốt cuộc con và cậu ta đã xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt nắm đấm, giọng nói rất bình tĩnh: “Con bị anh ta đuổi ra ngoài.”
Trước kia bị đuổi ra cửa, cô không dám nói cho Thịnh mẫu biết, nhưng lần này thì khác, có khả năng cô sẽ không trở về được!
“Cái gì?” Trong lòng Thịnh phu nhân căng thẳng, qua sau một lúc lâu mới trầm ngâm nói: “Vậy về nhà đi, con không cần lo lắng chuyện công ty, mẹ sẽ nghĩ cách.”
Cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại, cứng đờ “Dạ” một tiếng.
Về đến nhà, Thịnh phu nhân cũng không hỏi vì sao Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi đi, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nói nhiều, mẹ con chỉ thảo luận làm sao giải quyết khốn cục của Thịnh Thế, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy biện pháp tốt nhất.
Mà trong lúc đó, cổ đông vẫn luôn gọi điện thoại tới chất trách, cũng yêu cầu hai mẹ con họ đến công ty mở hội nghị khẩn cấp, thương lượng cách giải quyết.
Hai mẹ con đều biết nếu không thể mời Lăng Tiêu trở về thì quyền hành của công ty sẽ rơi vào tay người khác.
Thịnh phu nhân chau mày, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc Lăng Tiêu nghĩ cái gì vậy, con và cậu ta sẽ ly hôn sao?”
Tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: “Con cũng không biết.”
Ly hôn?
Có lẽ là vậy!
“Vậy con còn muốn trở về không?” Thịnh phu nhân lại hỏi.
Muốn trở về không?
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt xa cách lúc sáng của Lăng Tiêu thì ngực quặn từng cơn, cảm giác đau đớn này nhắc nhở cô mình đã sinh ra tâm tư không nên có với Lăng Tiêu.
Cô đã sớm nhắc nhở bản thân, đừng rung động với Lăng Tiêu, nhưng vẫn không tự chủ được đi quan tâm hắn, để ý cảm nhận của hắn.
Trái tim cô đang dần dần xao xuyến!
Đây không phải chuyện tốt!
“Hoàn Hoàn, trả lời mẹ?”
Bà phải biết tâm tư của Hoàn Hoàn thì mới có thể tính toán bước tiếp theo.
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất lý trí: “Không muốn.”
Cô vĩnh viễn không quên được đau đớn và tuyệt vọng Mộ Tư mang đến cho mình, đời này cô không muốn phải trải qua nổi đau đó thêm lần nào nữa.
Nhân lúc hiện tại cô còn có thể duy trì lý trí, vậy cứ cắt đứt hết tâm tư không nên có với Lăng Tiêu đi, không cần trở về nữa.
Tuy rằng chuyện trước mắt khó giải quyết, nhưng cô không muốn đi cầu xin hắn nữa!
Thịnh phu nhân thở dài: “Mẹ cho rằng hai đứa...”
Nói mới được một nửa, Thịnh phu nhân kịp thời dừng lại: “Thôi, lúc trước con cũng bị buộc bất đắc dĩ mới gả cho cậu ta, nếu cậu ta đuổi con đi thì đừng trở về nữa. Mẹ con chúng ta đều không có năng lực quản lý, thật sự không được thì giao quyền ra, hoặc là bán cổ phần đi!”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn chua xót không thôi: “Không thể bán cổ phần, nếu ba tỉnh lại...”
Thịnh phu nhân cứng rắn cắt ngang lời Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Hạnh phúc của con quan trọng hơn công ty, cho dù ba con tỉnh lại thì ông ấy cũng sẽ làm như thế.”
“Lúc trước tánh mạng cả nhà chúng ta bị Trần Văn Hưng khống chế, giờ đã khác, chúng ta có nhiều lựa chọn hơn, mẹ không muốn con vì Thịnh Thế mà bị nhốt trong một đoạn hôn nhân không hạnh phúc, vĩnh viễn không dám ngẩng đầu.”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ nói: “Mẹ, con đến công ty đi làm, tuyệt đối không thể giao quyền ra, cổ phần cũng không thể bán, con không muốn làm ba thất vọng nữa.”
“Hoàn Hoàn, mẹ hiểu tâm tình của con, nhưng dù con có đến công ty cũng không ngồi lên được vị trí kia, bọn họ sẽ để con bắt đầu từ tầng dưới cùng.”
Thịnh phu nhân ngẫm nghĩ, sau đó nặng nề nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ tìm Mộ Tư trở về giúp con, con ở bên cạnh cậu ta cố gắng học tập, nếu có năng lực trong hai năm là có thể độc lập...”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống: “Con không đồng ý.”
“Hoàn Hoàn, đây là cậu ta nợ chúng ta.”
“Mẹ, anh ta đã từng phản bội chúng ta như vậy, mẹ còn bảo anh ta trở về giúp con, mỗi ngày gặp mặt anh ta, con thật sự không làm được.”
Cô có thể không căm hận, nhưng lại không thể xem như chưa từng xảy ra việc gì.
“Con muốn giữ được quyền hành của công ty thì đây là biện pháp tốt nhất.” Thịnh phu nhân muốn Thịnh Hoàn Hoàn nhận rõ sự thật trước mắt nên tàn nhẫn nói với cô: “Con không có kinh nghiệm làm việc, đến công ty chỉ có nước bị sỉ nhục, cuối cùng cũng không thay đổi được gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lúc, cuối cùng nắm tay siết chặt từ từ buông ra, Thịnh phu nhân cho rằng cô muốn thỏa hiệp, lại nghe cô nói: “Mẹ, con biết hết những điều này, nhưng con có cách làm họ câm miệng.”